Edit: Gấu Gầy
Chương 3
Mười ngày sau, việc An Lạc trại quy thuận triều đình truyền đến thiên hạ. Lễ Bộ thị lang Phạm Văn Triều mang theo thánh chỉ của Gia Ninh Đế cùng thành ý ban thưởng mênh mông cuồn cuộn đi đến An Lạc trại.
An Lạc được bao bọc bởi hai bên là núi cao, địa thế hiểm trở, bên trái ven biển là nơi luyện binh của ba vạn thuỷ quân, con đường duy nhất để đi là một con đường mòn ruột dê, khi gần đến cửa chính thì có một đồng bằng dài trăm mét. Nếu không có địa hình đặc biệt như thế, cái ổ cướp này sẽ không vững chắc như núi Thái Sơn ngay cả khi bị triều đình bao vây và đàn áp nhiều lần trong năm, an ổn tồn tại đến nay.
Đội ngũ phong thưởng của triều đình còn chưa vào được An Lạc trại, từ xa có thể nhìn thấy binh lính tay cầm trường đao thân khoác khôi giáp, năm bước một đồn, mười bước một trạm canh gác, mặt mày hung tợn nóng nảy. Binh sĩ bày trận thấy quân đội triều đình cũng không ngăn trở hay nghênh đón gì, chỉ lạnh băng nhìn theo bọn họ đi vào địa phận An Lạc trại, đưa ánh mắt dõi theo giống như đang nhìn cừu non vào ổ sói.
Lễ Bộ thị lang Phạm Văn Triều là một quan văn nhu nhược yếu ớt hàng thật giá thật, lấy khoa cử bước vào hàng ngũ triều đình, phong hoa tuyết nguyệt thơ từ ca phú nắm trong lòng bàn tay, thường ngày chưa bao giờ gặp qua cảnh này, tay
chân mềm nhũn lầm bầm chửi thầm nữ thổ phỉ.
Nếu như không phải vì nàng yêu cầu vị trí Thái Tử Phi Đông Cung nhưng không thành, thì vốn dĩ chỉ cần phái một tướng quân đến chiêu hàng là đủ rồi, đâu cần Lễ Bộ thị lang như hắn phải chạy đến an ủi! Triệu phó tướng đi theo sau thấy không ổn, sợ thị lang hoa hoè loè loẹt làm hỏng đại sự, trầm giọng nói nhỏ: "Phạm đại nhân, Nhậm An Lạc tính tình kiên cường, ngươi lát nữa đừng có kích động tính tình nóng nảy của nàng, nếu chiêu hàng thất bại, thiên uy của Bệ hạ khó lường, chúng ta không gánh nổi đâu!"
Ngó lại phía sau nhìn đồ ban thưởng kéo dài vài dặm, Phạm Văn Triều rùng mình, vội gật đầu: "Triệu tướng quân yên tâm, bản quan tất nhiên sẽ không so đo với nữ nhân."
Thấy Phạm thị lang không phản đối, Triệu phó tướng chớp chớp mắt, im lặng lui qua một bên. Ở Tấn Nam này, nếu thống soái Quý lão tướng quân của doanh trại Tuý Nam là thổ hoàng đế thì Nhậm An Lạc chính là địa đầu xà, cường long còn không dám áp*, huống hồ loại công tử bột như thế, lấy cái gì mà dám đụng chạm.
(*Có câu: Cường long khó áp địa đầu xà.
Một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.)
Cách đó gần trăm mét, An Lạc trại như ẩn như hiện rốt cuộc đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhìn cảnh vật trước mắt, Phạm Văn Triều giật mạnh dây cương, sắc mặt tái nhợt. Đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao khi An Lạc trại quy hàng, thống soái Quý Xuyên chỉ huy Tuý Nam lại coi trọng đến vậy, ban thưởng của Gia Ninh Đế toàn bộ đều có giá trị liên thành.
Trước mắt hiện ra một khối đồ sộ hùng vĩ bao quát trăm dặm, cái nơi quỷ quái này mà là sơn trại nhỏ bé sao, chết tiệt, đây rõ ràng là một toà thành trì kiên cố không phá vỡ nổi mới đúng đi!
Tường thành cao chừng mấy thước, trường kích* cứng rắn lạnh lẽo, binh lính dũng mãnh, thô kệch. Trên tường treo một tấm biển gỗ dày nặng đề ba chữ 'An Lạc Trại' sắc bén lạnh lùng.
(*kích: binh khí thời cổ kết hợp từ giáo và qua có thể vừa đâm và chém)
An Lạc trại nằm sâu trong núi Đông Nam Đại Tĩnh, ba mươi năm phát triển lớn mạnh, Thủy sư quét ngang Nam Hải, không ngờ thực lực lại đáng sợ như thế, không cần chờ đến tương lai, hiện tại tòa thành trì này đã đủ mạnh để trở thành đại hoạ của Đại Tĩnh.
May mắn... trại chủ là nữ tử. May mắn... nàng coi trọng Thái Tử Đại Tĩnh.
Mấy ngày trước ở trên triều, Phạm Văn Triều luôn tỏ thái độ khinh thường ra mặt đối với nữ thổ phỉ dám mơ ước vị trí Thái Tử Phi Đông Cung. Hiện giờ nhớ lại, đai buộc trán của hắn thấm đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng chợt cảm thấy gánh nặng sứ mệnh đang đè xuống, bất kể thế nào cũng phải mời cho được trại chủ An Lạc trại vào kinh, nếu chiêu hàng không thành, e rằng con đường làm quan của Phạm thị nhất tộc cũng tiêu đời luôn!
Thấp thỏm lại gần vài bước, Phạm Văn Triều bị toà thành trì làm cho hoa mắt. Cả thành đều trãi lụa đỏ, không khí vui mừng vươn thẳng lên trời, tướng sĩ tiến đến náo tin, hắn quay đầu nghi hoặc nhìn thoáng qua Triệu Cẩn, Triệu Cẩn lắc đầu, xem ra, hắn cũng không biết An Lạc trại đang làm cái gì.
Khi cả hai còn đang thắc mắc, cổng thành cao ngất từ từ mở ra, tiếng ầm ầm vang lên, dưới ánh mặt trời, một đoàn người cưỡi ngựa lao ra từ trong thành cùng với tiếng trống.
Ồn ào náo động, bụi đất mịt mù phủ lên tất cả mọi người, Phạm Văn Triều bị sặc, bắt lấy dây cương lùi lại vài bước. Hắn híp mắt nhìn lại, thấy một nữ tử áo tím đứng đầu, tim đập cái bịch, bất chấp tro bụi đầy trời, bất động nhìn người nọ. Tốt xấu gì đây cũng là nhân vật anh dũng dám làm trò cầu hôn Thái Tử Đại Tĩnh trước toàn triều văn võ, hắn phải cẩn thận mới được.
Nữ tử áo tím ăn mặc gọn gàng, mi cao mắt to, tóc ngắn cột lên, bộ dáng thô kệch lanh lẹ. Liếc thấy đại đao lạnh băng sắc bén trên lưng nàng, Phạm thị lang sợ gần chết, nuốt nuốt nước miếng, nữ tặc này y hệt trong tưởng tượng của hắn.
Thái Tử thật là đáng thương mà...
Tiếng than khóc trong lòng còn chưa dứt, đoàn người đã dừng lại trước đại quân, nữ tử cầm đầu giương mi mắt lên, cười to nói: "Triệu tướng quân, huynh đệ trong trại mong trăng mong sao mong ngươi đến, sao rồi, Thái Tử nhà ngươi tính toán khi nào mới gả cho Đại đương gia chúng ta đây?"
Nữ tử này thường ngày quen thói ăn to nói lớn, hỏi một câu như sấm điếc cả tai. Phạm thị lang trong lòng kêu lên 'thô lỗ, thô lỗ quá đi', rồi đột nhiên tỉnh ra, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không phải Nhậm tiểu...?" Lời nói lẫn sắc mặt có chút khó coi, giọng điệu cũng cứng lại: "Các hạ chẳng lẽ không phải là Nhậm trại chủ?"
Hoang đường, Bệ hạ ban thánh chỉ khâm thưởng, đến nghênh đón lại không phải Nhậm An Lạc!
Nữ tử áo tím nhìn về phía Phạm thị lang: "Triệu tướng quân, vị đại nhân này là...?"
Triệu phó tướng cười ha ha, vội giới thiệu: "Đây là khâm sai do Bệ hạ phái tới, tuyên đọc thánh chỉ chiêu an, Lễ Bộ thị lang Phạm đại nhân." Nói xong, hắn nhìn Phạm thị lang nháy mắt một cái: "Phạm đại nhân, vị này chính là phụ tá đắc lực của Đại trại chủ, cô nương Uyển Thư."
Phạm thị lang chắp tay, hừ một tiếng, rõ ràng là nữ tặc, lại lấy tên giống như dòng dõi tiểu thư khuê các.
"Đừng có cô nương này cô nương nọ, nghe không quen, cứ gọi ta một tiếng Nhị đương gia là được."
Uyển Thư hào sảng nói.
"Nhị đương gia."
Triệu phó tướng có chút xấu hổ, vội nói sang chuyện khác: "Nhậm trại chủ đâu, Bệ hạ ban thánh chỉ xuống, mau gọi nàng đến lãnh chỉ đi."
"Triệu tướng quân, đương gia chúng ta sợ quà cưới của triều đình đưa tới quá mức hào phóng phong phú, trong trại lấy không ra thứ gì tốt để đáp lễ, mấy ngày trước mang theo các huynh đệ ra biển tìm kiếm bảo vật rồi!"
Uyển Thư vò đầu xoa tay, thình lình, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng: "Triệu tướng quân, chúng ta là người thô tục nhưng cũng biết Thái Tử điện hạ được nuông chiều từ bé, quen hưởng phúc, ngươi yên tâm, Đại đương gia tốt tính, tương lai thành thân, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Thái Tử điện hạ."
Nhìn Uyển Thư cao lớn thô kệch ngây thơ vui mừng ra mặt, hai người đột nhiên hiểu ra lý do vì sao An Lạc trại một thành đỏ thẫm, nữ tặc tại cái nơi xó xỉnh này căn bản không biết ý tứ của Thái Tử Đông Cung, còn tưởng rằng hôn sự của mình và Thái Tử đã như ván đóng thuyền.
"Nhị đương gia Uyển Thư."
Phạm thị lang cau mày hô một tiếng, liếc nhìn đại đao sau lưng Uyển Thư, đè nén sợ hãi trong lòng, nghiêm nghị nói: "Bệ hạ có nói, vị trí Thái Tử Phi vị liên quan đến quốc gia, hiện giờ thật sự khó có thể kết luận được. Nếu Nhậm trại chủ không muốn vào Đông Cung làm trắc phi, Bệ hạ cũng không miễn cưỡng, nhất định bồi thường cho Nhậm trại chủ."
Phạm thị lang khôn ngoan, dùng danh phận Trắc Phi để nâng cao vị thế của Nhậm An Lạc, lúc này cho dù ném cho hắn lá gan to bằng trời, hắn cũng không dám nói ra danh vị Nhũ Nhân Đông Cung mà lão thượng thư ban cho Nhậm An Lạc ở trên triều.
"Hả? Từ chối?"
Phạm thị lang gần như trợn to mắt nhìn chằm chằm nữ thổ phỉ hung hăng nói ra những lời này. Nàng không chút để ý, sờ soạng đại đao sau lưng, tròng mắt hung hăng co rụt lại.
"Không sao, vậy Bệ hạ hẳn đã phong cho Đại đương gia chúng ta làm quan rồi, với tài năng và thực lực của Đại đương gia, sớm muộn gì cũng vào Đông Cung thôi."
Uyển Thư cười ha ha, búng búng lên đại đao, phát ra tiếng vang leng keng, nhìn Phạm thị lang đang siết chặt nắm tay, nói: "Phạm đại nhân,
đương gia chúng ta ở xa chưa về, Bệ hạ ban cho thánh chỉ ân sủng mênh mông cuồn cuộn, đám lỗ mãng chúng ta không dám lơ là chậm trễ, không bằng cứ để ta tiếp chỉ, người đâu, đem bàn dâng hương!"
Nói xong không đợi Phạm Văn Triều trả lời, vung tay về phía sau, lập tức xuất hiện mấy người nâng một bàn gỗ đặt ở giữa hai bên nhân mã, Uyển Thư và người An Lạc trại từ trên ngựa nhảy xuống, cung cung kính kính quỳ trên mặt đất, nhìn Triệu Cần và Phạm Văn Triều đang sửng sốt, cười tủm tỉm nói "Hai vị đại nhân, đọc thánh chỉ đi."
Hai người hoàn toàn bị thái độ kiêu ngạo ngang ngược của Uyển Thư dắt mũi, âm thầm trao đổi ánh mắt, thật là, so đo chuyện lễ nghi với thủ lĩnh trại cướp để làm gì, chỉ cần Nhậm An Lạc bằng lòng vào kinh, cam tâm giao ra ba vạn thuỷ quân không phải là được rồi sao, nhường nhịn một chút cũng không mất mát gì.
Phạm Văn Triều ho nhẹ một tiếng, lấy thánh chỉ ra,