Edit: Gấu Bông
Beta: Gấu Gầy
CHƯƠNG 6
Phật độ thương sinh, chúng sinh bình đẳng.
Hai câu kinh phật này từng mang đến hy vọng và cảm giác an bình cho bách tính đã chịu khổ sở vì chiến tranh của Vân Hạ.
Vân Hạ tôn thờ đạo Phật đạt đến thịnh cực, trải qua hàng ngàn năm hưng thịnh của các triều đại đã thay đổi, duy chỉ có chùa Vĩnh Ninh phía Bắc Thái Sơn là sừng sững đứng đó, địa vị của Quốc tự không gì có thể lung lay.
Trụ trì của thế hệ này - Tịnh Huyền đại sư đức cao vọng trọng, phật pháp cao thâm, trong chiến loạn mười hai năm trước của Vân Hạ đã lãnh đạo toàn chùa ủng hộ Thái tổ Hàn Tử An bình định chiến loạn, Thái tổ nhớ ân này cùng đại đức, đã phong chùa Vĩnh Ninh thành Quốc tự của Đại Tĩnh.
Hậu sơn chùa Vĩnh Ninh, phong cảnh tuyệt đẹp, mười năm trở lại đây chưa có người nào đặt chân đến.
Một rừng phong lớn bao phủ lấy đình viện, cách biệt với thế giới bên ngoài, đang vào cuối thu, thanh tịnh tiêu điều.
Bên trong rừng phong, thị vệ lén lút ẩn nấp tứ phía của đình viện, không ngừng kinh động chim bay tán loạn, âm thanh xơ xác lạnh lùng thấu xương.
Trong đình viện, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, mùi long tiên hương nhàn nhạt bay trong không khí, đập vào mắt thấy ngay trên mép bàn sách Hoài Đông màu than ném một cây bút ngọc tơ vàng, tơ lụa Giang Nam ngự ban bị tuỳ ý bày ở góc tường, cả thư phòng được phủ kín bởi thảm gấm hoa văn thạch miên.
Nếu có người ở đây, nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần, tao nhã quý phái không thua gì hoàng cung.
"Tiểu thư", một thiếu nữ áo tím lặng lẽ đi vào thư phòng, mang theo ý cười bước về phía thiếu nữ bên cạnh cửa sổ nói: "Điện hạ tặng đồ đến rồi."
Vừa dứt lời, thiếu nữ áo trắng bên cửa sổ lập tức quay đầu lại, chân mày hơi nhướng lên, đáy mắt đều là vui mừng: "Tâm Vũ, nhanh đưa cho ta xem."
Hộp màu lục sẫm đến tay, còn mang theo cái lạnh bên ngoài núi, nàng vội vàng mở ra, một quyển sách cũ ố vàng nằm ngay ngắn trong đó, nữ tử áo trắng thở dài, có chút thất vọng, nhưng vẫn là cực kì cao hứng ngoắc tay kêu thị nữ: "Mang cái rương lại đây."
Tâm Vũ nghe lời, đi vào phòng trong ôm ra một cái rương gỗ trúc đặt trước mặt nữ tử.
Nữ nhân mở rương trúc ra, ngồi xổm dưới đất, vuốt ve sách cổ một hồi lâu như bảo bối rồi mới đặt vào trong rương, cười nói: "Người quả nhiên là không có quên."
"Tiểu thư, Điện hạ nhớ thương người, ba tháng một lần đều tặng lễ vật qua đây, đã qua bao nhiêu năm rồi, chưa từng gián đoạn." Tâm Vũ cười nói, ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Thái tử Đại Tĩnh chung tình có một không hai trong thiên hạ, y cao quý như vậy, ai có thể không ngưỡng mộ?
Nữ nhân áo trắng tuy chưa nói gì, nhưng sự suy sụp giữa đuôi lông mày ban nãy cũng đã tiêu tán đi hết.
Trong rương mấy chục cái hộp màu lục sẫm được xếp ngăn nắp gọn gàng, bất kể người tặng quà hay là người nhận quà, có thể nhận ra đều cực kì dụng tâm.
Niềm vui sướng ở khoé mắt nữ nhân áo trắng còn chưa kịp chạm đáy, vừa ngẩng đầu lên, nàng lơ đãng nhìn căn phòng xa hoa, ánh mắt lại ảm đạm xuống.
Từ mười năm trước nàng bị đưa vào giam ở Thái Sơn, tuy đế vương không ngừng ban thưởng, xa hoa hơn so với công chúa, nhưng như thế thì đã sao chứ?
Nàng vĩnh viễn không thể ra khỏi đình viện này, không gặp được người nàng thương nhớ trong lòng, thanh xuân tươi đẹp đều bị chôn vùi trong nỗi khổ giam cầm cô đơn, liệu có ai hiểu được?
Thiên hạ biết rõ, vào mười năm trước, chùa Vĩnh Ninh trên Thái Sơn có một người bị giam cầm, người đó chính là nhi nữ mồ côi của Đế gia – Đế Tử Nguyên
Nhìn thấy nữ nhân áo trắng nhíu mày, Tâm Vũ thở dài trong lòng, khuyên bảo: "Tiểu thư, người yên tâm, Điện hạ nhất định sẽ không để tiểu thư khổ công chờ đợi trong núi, chờ Bệ hạ thông suốt, nhất định sẽ cho người về kinh thành."
"Mong là vậy đi."
Nữ nhân áo trắng lắc đầu cười khổ, ôm rương gỗ đi vào trong phòng. Nữ nhi nhà tội phạm phản nghịch, mặc dù lúc trước có cao quý như thế nào, thời điểm mười năm trước bị đưa vào Thái Sơn, sớm đã không còn ôm hy vọng gì rồi.
Nhưng... bước chân chậm rãi đứng lại, nữ nhân cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, ánh mắt ảm đạm dần hoá thành kiên định.
Nếu có một ngày có thể thành thê tử của người, dù mất hết tất cả cũng không nuối tiếc.
Hội săn thú mùa thu là lệ thường của hoàng thất Đại Tĩnh, mỗi năm đều cử hành ở núi Phù Lăng, phía Tây ngoại ô, lúc đó con cháu hoàng thất và các thế gia đều sẽ có mặt, quý nữ của các thế gia đều đi cùng. Bắt đầu từ mười năm trước, Gia Ninh Đế đã giao tất cả quyền tổ chức cho Thái tử, không hề đích thân ra mặt, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi Nhậm An Lạc còn đang bị nhốt trong nhà nhàm chán đến mức thiếu chút nữa làm bạn thân cùng chim chóc, Uyển Thư ở đế đô cuối cùng cũng mang tin tốt về.
Thế là vào ngày hội săn bắn, mới sáng sớm, Uyển Thư đã nhìn thấy sơn đại vương nhà mình vội vàng thay y phục cưỡi ngựa, hét to muốn đi núi Phù Lăng.
Nàng sống chết túm chặt đôi chân mang giày bó Lưu Vân hoa văn màu đen, khóc gào nói: "Tiểu thư, đây là đích thân Thái Tử điện hạ cử hành hội săn thú mùa thu, chúng ta không có được mời ah! Mấy hôm trước người lại đắc tội Tả tướng, lão sẽ làm khó dễ chúng ta đó! Người không biết quan văn quan võ trong kinh thành nói người như thế nào đâu... Võ tướng nói người xương cốt mềm yếu, tướng quân không làm lại đến Đại Lý Tự làm một Thiếu khanh. Quan văn nói người nữ tử quê mùa mà cũng dám quản hình ngục đế đô... Bọn họ đều mong chờ xem chuyện cười của người ah... Ngọn đèn nhỏ đi trong gió khó khăn lắm mới giữ được mệnh nhỏ, người đừng vài lần lăn lộn làm cho nó bay mất nha!"
Nhậm An Lạc cúi đầu, nhìn Uyển Thư không có tiền đồ đang chảy đầy nước mắt nước mũi, rồi quay qua nhìn nam tử mặt đen trước xe ngựa.
Trường Thanh sắc mặt không đổi đi tới, một tay nắm lấy gáy Uyển Thư xách lên như xách gà con, giơ đến trước mặt Nhậm An Lạc.
Uyển Thư nín khóc, ngơ ngác nhìn nàng.
Uyển Cầm thừa dịp có khe hở chui vào trong xe ngựa, cầm lên quyển sách dạy đánh cờ, thoải mái ngồi cắn hạt dưa xem kịch.
Nhậm An Lạc liếc nhìn Uyển Thư vẫn còn đang túm chặt đôi giày, Uyển Thư run tay vội buông ra, chân chó giúp nàng phủi sạch tro bụi trên giày.
Nhậm An Lạc đáy mắt lộ ra thần sắc 'trẻ nhỏ dễ dạy', ánh mắt vừa chuyển, vô cùng đau khổ nhìn Uyển Thư: "Ngu ngốc, để cho ngươi ở kinh thành mò mẫm nửa tháng, thế mà một chút tiến bộ cũng không có, hội săn bắn người nhà của quan tứ phẩm trở lên được phép tham gia, vốn dĩ không cần thiệp mời. Từ mười năm trước sau khi Hoàng đế giao cho Thái Tử tổ chức, các lão thần rất ít khi đi, đa phần đều là con cháu trẻ tuổi của các nhà. Đến nổi kinh thành đều đồn rằng... "
Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Bản tướng quân ngày thường ở trong phủ cho dù có lớn tiếng ho một cái, bọn họ cũng không biết cái rắm gì về ta. Chỉ có ta tự mình ra mặt, bọn họ mới có thể biết bổn tướng quân tài hoa cái thế, người thường không thể đuổi kịp, lời đồn đãi đương nhiên không công mà phá."
Nhậm An Lạc nói xong, trực tiếp nhấc chân đá Uyển Thư đang trợn mắt há mồm ra đằng trước xe ngựa, phân phó nàng đánh xe hướng về núi Phù Lăng mà đi.
Trong xe ngựa, Uyển Cầm đặt quyển sách dạy chơi cờ xuống, nói với Nhậm An Lạc đang vắt chân nằm nghiêng: "Tiểu thư, kinh thành đồn đãi ồn ào như thế, e là có người quạt gió thêm củi."
"Chắc là Tả tướng không nuốt xuống ngụm tức này thôi, lão già đó lòng dạ hẹp hòi, Uyển Cầm, chúng ta là người trẻ tuổi, rộng lượng một chút, đừng để mất đi phong độ, làm người khác chê cười."
Nhậm An Lạc ngáp một cái vẫy tay với Uyển Cầm, dáng vẻ không để ý.
Uyển Cầm nhịn cười, hồi lâu sau mới nhỏ giọng đáp "Vâng".
Dưới chân núi Phù Lăng, vạn trượng bình nguyên là nơi hoàng gia tổ chức Hội săn bắn. Từ giữa sườn núi nhìn xuống, có thể thấy rèm trướng hoa lệ dựng đầy trên thảm cỏ, bên trái là nơi nam tử đàm luận thơ từ, bên phải là chỗ cho các quý nữ tán ngẫu, lều trướng màu vàng ở giữa, rất rõ ràng là nơi nghỉ ngơi của Thái tử Hàn Diệp.
Trời trong gió mát, thực là một ngày tốt để săn thú. Công chúa Thiều Hoa từ mấy ngày trước nổi lên hưng phấn muốn tổ chức hỉ yến, sợ thiếu nữ của các nhà ít tham gia, nàng sớm đã lộ ra chút gió. Nên ngày hôm nay, quý nữ của các phủ đều ăn mặc lộng lẫy mà tham dự, sợ làm mất thể diện của vị công chúa đang đắc sủng này.
Lúc này, các quý nữ đã sớm tề tụ trong màn gấm của Chiêu Hoa công chúa tán ngẫu, lều lớn chỉ dùng một tấm màn lụa sa trắng như tuyết che khuất tại cửa ra vào, thiếu nữ cười khẽ trong nắng mai rực rỡ, đúng là khung cảnh quá thơ mộng trong mắt các sĩ tử đối diện.
"Đỗ tỷ tỷ, tỷ đến muộn rồi, nếu sớm hơn nửa canh giờ