Edit: Gấu Bông
Beta: Gấu Gầy
Chương 9
Trăng tròn lên cao, một canh giờ sau, Nhậm An Lạc đứng nhìn dòng người đang tản đi, ngọn đèn dầu của các cửa tiệm trên đường Trường Liễu tắt dần, nhìn ánh mắt ai oán của Uyển Thư, nàng lúng túng ho khan một tiếng.
"Bá tánh lúc tản ra đều nói hôm nay Thái Tử không có đến hội thơ, cũng không phải là chúng ta đến muộn."
Uyển Thư thở dài, ngồi xổm ở một góc xe ngựa vẽ vòng tròn, nhìn đáng thương không chịu nổi.
Nhậm An Lạc trước nay luôn là một nữ thổ phỉ chân thành hào phóng, nàng mềm lòng, hứa hẹn tháng sau sẽ đưa Uyển Thư đi dạo kinh thành, thế là mấy người bọn họ lại vui vui vẻ vẻ lên xe ngựa trở về phủ.
Lễ hội náo nhiệt phồn hoa qua đi, đêm khuya chốn kinh thành cũng dần vắng lặng, cảm giác lắng đọng ùa vào mặt, như tẩy đi những sắc màu duyên hoa dày đặc còn sót lại.
Âm thanh bánh xe ngựa lộc cộc vang lên rõ ràng trên con đường yên tĩnh, đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến.
Nhậm An Lạc mở mắt, nghiền ngẫm nhìn về phía Uyển Thư đang ngáp, ngoắc tay nói: "Xem ra bổn đương gia trời sinh gặp vận may, có lẽ hôm nay không phải phí công một chuyến rồi."
Vừa dứt lời, xe ngựa đã dừng, giọng nói trầm ổn của Trường Thanh vang lên.
"Phía trước ai đang cản đường?"
"Chủ nhân nhà ta mời Nhậm tướng quân đến phủ một chuyến."
Người nói lễ phép mà khách khí, nhưng ngữ điệu lại không kính cẩn.
"Tiểu thư?"
Trường Thanh vén màn lên thấp giọng dò hỏi.
Bên ngoài, mấy nam tử ngồi trên tuấn mã toàn mặc bố y màu xanh đen, mặt mày nghiêm túc lạnh lùng, dáng vẻ dũng mãnh khiến người ta nhìn mà sợ.
Nhậm An Lạc khoé miệng nhếch lên cười, tay gõ trên đầu gối nói: "Đã là quý nhân mời, nếu An Lạc từ chối thì quá bất kính."
Nói xong phất tay áo một cái, rèm vải theo tiếng rớt xuống.
Nghe Nhậm An Lạc trả lời tuỳ ý đến cực điểm, người dẫn đầu tròng mắt nổi lên một tia kinh ngạc, vung tay lên, dẫn xe ngựa của Trường Thanh hướng vào bóng đêm mà đi.
Bên trong xe ngựa, Uyển Thư vò đầu hỏi: "Tiểu thư, người quen của người hả.."
Uyển Cầm gõ vào trán của nàng ta: "Ngốc nghếch, kinh thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, ngươi cảm thấy được mấy người có gan dám sai hộ vệ đêm khuya ngang nhiên cản đường?"
Uyển Thư xoa cái trán, bừng tỉnh ngộ, sau khi hiểu rõ làm mặt quỷ nháy mắt với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc lười nhìn nàng, nhắm mắt dưỡng thần.
"Mời Tướng quân xuống xe."
Xe ngựa ổn định dừng lại, âm thanh bên ngoài vang lên, Nhậm An Lạc duỗi người, quăng cho Uyển Thư Uyển Cầm đang muốn theo sau một ánh mắt "bớt sát phong cảnh đi", sau đó tự mình xuống xe ngựa.
Cung điện hoa quý bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, cửa sau trầm ám hơi mở ra làm Nhậm An Lạc khẽ nhướng mày.
Haizz, nàng danh chấn Tấn Nam, vậy mà nay lại thành một người không thể để người khác nhìn thấy được.
Thị vệ dẫn Nhậm An Lạc vào nội cung, đi qua hậu viên uốn khúc, dừng ở bên ngoài một ngôi đình hóng gió.
Nàng chớp mắt, dựa vào núi giả tìm một vị trí thoải mái tựa vào.
Trên bàn đá trong đình bày một bàn cờ, Hàn Diệp một thân thường phục 'thanh long ngư bạch' tinh tế, ngồi đoan chính trong đình tự chơi một mình, ánh đèn dầu mông lung chiếu vào khuôn mặt của y, lộ ra đường nét ôn nhuận, Nhậm An Lạc hé mắt nhìn qua, cảm thấy cái nơi 'chó ăn đá, gà ăn sỏi' ở Tấn Nam thật đúng là không thể nào dưỡng ra được một người đẳng cấp như thế này.
Không quan tâm đến ánh mắt không kiêng nể gì của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp cúi đầu nhìn bàn cờ, hạ xuống một quân cờ: "Nhậm tướng quân, mời ngồi."
Nhậm An Lạc không muốn thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng đi vào đình ngồi đối diện Hàn Diệp, bưng ly trà cung nữ dâng lên nhấp một ngụm, rồi phất tay lệnh người lui xuống.
Nàng tràn đầy khí thế áp đảo, một loạt các động tác mang theo ý vị đương nhiên phải như thế, Hàn Diệp ngẩng đầu lên, nhìn cung nữ không tự chủ đang lui ra ngoài, khóe miệng mang theo ý cười.
"Tính nết của Tướng quân vẫn trước sau như một."
Ván cờ dần kết thúc, hai quân trắng đen lâm vào tử cục, nhất thời không giải được.
Hàn Diệp buông cờ xuống, nhìn về phía Nhậm An Lạc .
"An Lạc cho rằng tình huống này cũng nằm trong suy nghĩ của Điện hạ rồi, Điện hạ đêm khuya mời đến, không biết có chuyện gì?"
Nhậm An Lạc thần thái sáng lạng, thản nhiên hào phóng, một chút ngượng ngùng đêm khuya gặp gỡ nam tử cũng không có, trên mặt đầy ắp sự tò mò.
"Nhậm tướng quân đêm nay trong lúc đi chơi cao hứng, chắc là đã thấy không ít việc."
Lời nói Hàn Diệp có điều ám chỉ, Nhậm An Lạc hơi trầm ngâm, bừng tỉnh ngộ: "Điện hạ muốn nói... công tử Ôn Sóc?"
Hàn Diệp chưa trả lời, tay gõ nhẹ lên bàn cờ, tiếng gõ thanh thuý vang lên, y nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng.
"Nhậm tướng quân vì sao vào kinh ta không muốn hỏi đến, nếu Tướng quân thật lòng muốn quy thuận Đại Tĩnh, ta bảo đảm ngày sau tuyệt đối không nhốt tướng quân lại trong kinh thành, chỉ là... ta không thích Nhậm tướng quân đánh chủ ý lên người bên cạnh ta.
Nhậm An Lạc nheo mắt, đánh giá Thái Tử ôn nhuận thanh tao lễ phép trong lời đồn này, đột nhiên cười ha hả: "An Lạc nếu như tự đại một chút, chắc chắn sẽ nghĩ Điện hạ thế mà lại có tật xấu ghen tuông giống mấy phu nhân chốn khuê phòng."
Hàn Diệp nghe vậy ngơ ra, sự tức giận trong đáy mắt cũng lặng lẽ tan đi khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hào sảng của Nhậm An Lạc.
"Tướng quân nói bừa."
"Nếu như thường ngày Điện hạ luôn có dáng vẻ 'người sống chớ lại gần' như thế này, làm sao có thể khơi dậy lòng mến mộ của các quý nữ kinh thành cơ chứ, gánh nặng trên vai An Lạc vì thế chắc hẳn cũng nhẹ đi rất nhiều. Điện hạ yên tâm, hôm nay trên đường chỉ là vô tình gặp được công tử Ôn Sóc mà thôi, hơn nữa trong lòng ta đã có người, thì sẽ không bao giờ đánh chủ ý lên Ôn tiểu công tử đâu."
Theo tính cách của Nhậm An Lạc, không phải là người ăn nói bừa bãi, đáy mắt của Hàn Diệp có chút nhẹ nhõm, cười nói: "Với tài năng của Nhậm tướng quân, kinh thành nho nhỏ này làm sao có thể giữ được ngươi, hà tất phải lấy ta ra làm cái cớ để ngụy trang "
"Hả? Điện hạ tại sao lại nghĩ như vậy? Ta ngưỡng mộ Điện hạ, trên Kim Loan Điện cầu hôn, vạn dặm vào kinh thành, việc này cả thiên hạ đều biết."
Nhậm An Lạc bưng lên ly sứ, nhìn Hàn Diệp qua màn sương mờ lượn lờ.
Hàn Diệp lắc đầu: "Từ lúc nhìn thấy Tướng quân ở bãi săn, ta liền biết ngươi không phải là người như vậy"
Âm thanh của y quả quyết khẳng định, Nhậm An Lạc hơi giật mình, im lặng một hồi, buông ly sứ xuống, đột nhiên ngồi thẳng lưng, lẳng lặng nhìn Hàn Diệp, ánh mắt sâu thẳm.
"Điện hạ tại sao không tin? Sự yêu mến của nữ nhân khắp thiên hạ ngươi đều có thể dễ dàng chấp nhận được, tại sao lại không chịu tin Nhậm An Lạc ta vì ngươi nên mới vào kinh?"
'Ngươi'...? Hàn Diệp cảm thấy hoang đường đến mức sắp bật cười, suýt chút nữa muốn thốt ra từ 'được lắm' trước mặt nữ tử này luôn rồi, ngoại trừ Hoàng đế, khắp thiên hạ làm gì có ai đủ tư cách xưng hô với Thái Tử như thế.
Nhưng mà, trong đời Hàn Diệp chưa bao giờ gặp qua ánh mắt chấp nhất nghiêm túc như vậy, cảm giác lúc nàng nhìn ngươi, thì ngươi chính là ký ức cả đời của nàng.
Mặc dù y là Thái Tử cao quý của một nước, cũng không thể không thừa nhận, tình cảm trong đôi mắt này quá chấn động và nồng nhiệt.
Nồng nhiệt đến mức... y thiếu chút nữa là tin rồi.
Hàn Diệp cúi đầu, cười một tràng dài như Nhậm An Lạc cười lúc nãy, sảng khoái đến mức khó kiềm chế.
"Nhậm tướng quân, Tấn Nam núi cao sông dài, một số việc còn chưa kịp truyền đến đây, nhưng khi An Lạc trại quy hàng, ám vệ ta phái đi Tấn Nam trở về có mang theo vài lời nói?"
"Hở? lời nói gì?"
Nhậm An Lạc nhướng mày.
"Ám vệ có nói, binh sĩ của lãnh thổ Tấn Nam ngàn dặm đều gọi Tướng quân là 'Thiên nhân chi tư'*, người người đem lòng mến mộ, nào đâu biết Tướng quân bản tính phong lưu khó kiềm được, chọc ghẹo không ít nợ đào hoa, cho nên mới từ nơi xa xôi mà chạy đến kinh thành. Hôm nay ta cuối cùng đã xác thực lời đồn không phải là giả. Tướng quân thâm tình, đối với một người tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu đối với ai cũng như vậy, ta quả thật không có phúc hưởng thụ."
Nhìn ánh mắt thư thái của Hàn Diệp, nghe xong lời nói, thâm tình trong mắt Nhậm An Lạc chợt tiêu tan, lộ ra ý cười nhàn nhã, nhún vai nói: "Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, cổ nhân đúng là không gạt ta nha! Không thể tưởng tượng được, chuyện ở cái nơi khỉ ho cò gáy xa xôi tận Tấn Nam mà Điện hạ cũng nắm rõ, chẳng trách hôm nay lại cố ý mời ta tới, sợ ta chạy đi gieo tai hoạ cho công tử Ôn Sóc sao?"
Nhậm An Lạc nói chuyện thẳng thắng hào sảng, nhưng Hàn Diệp lại tăng thêm một chút cảm tình đối với nàng, xua tay nói: