Hà Ngọc đã dùng một tuần này để suy nghĩ kỹ.
Nó đã tìm được cách giải quyết tất cả những mâu thuẫn trước đó trong lớp vỡ lòng.
Nó không thèm làm “chó” của Khương Minh Trân nữa.
Từ nay về sau, thằng bé sẽ phân rõ giới hạn với con bé.
Có rất nhiều cách để chống lại Khương Minh Trân, nhưng nếu chọc vào con bé rồi, con nhóc kia sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Không chống lại con bé thì…… Thằng bé cũng chẳng muốn nhận lời xin lỗi của Khương Minh Trân, quay lại như lúc trước.
Cuối cùng, Hà Ngọc sử dụng trí thông minh của bộ não 6 tuổi của nó để nghĩ ra một cách.
—— Thằng bé muốn để Khương Minh Trân ghét nó, chủ động không tiếp cận nó nữa.
Vì thế, câu chuyện xin được quay trở lại cảnh thằng bé chụp vào ngực con bé.
Khương Minh Trân cúi đầu, ngơ ngác nhìn tay Hà Ngọc. 10 giây sau, con bé sợ hãi thét lên.
“A!”
Con bé biết đây không phải là chuyện tốt, nó biết trò này không có ý gì hay, vì trong tiết giáo dục sức khỏe, thầy cô có dạy “Những việc bé trai không được làm với bé gái”.
Hà Ngọc làm rồi!
“Khà Khọt không biết xấu hổ.”
Tay Khương Minh Trân vẫn còn đang giữ ở trạng thái duỗi thẳng. Bấy giờ nó giơ thẳng tay lên, tay năm tay mười tặng cho thằng bé một cái bạt tai.
Đánh thằng bé xong, con bé vừa thẹn vừa tức, lập tức xoay người chạy trốn.
Mục đích của Hà Ngọc đã thuận lợi thành công.
Lần này, Khương Minh Trân trở thành kẻ chủ động trốn tránh Hà Ngọc.
Thứ Hai đi học, con bé đến trường trước giờ học, xin giáo viên đổi bạn cùng bàn cho nó. Lúc Hà Ngọc tới nơi, vị trí của thằng bé đã bị một cô bé thắt nơ bướm trên đầu chiếm mất.
Khương Minh Trân đang gấp giấy rất là thân thiết với bé gái kia. Hà Ngọc tới, con bé chẳng có ý muốn bắt chuyện với thằng bé tẹo nào.
Thấy biển tên trên bàn học đã bị đổi, thằng bé tự giác biết ngay tình hình là thế nào.
“Xin hỏi, chỗ của cậu ở đâu?” Hà Ngọc hỏi thẳng bé gái kia.
Cô bé chỉ chỉ cho thằng bé: “Hàng thứ ba từ trên xuống, sát cửa sổ.”
Sau khi Hà Ngọc đi rồi, Khương Minh Trân lập tức nổi nóng với cô bé kia.
“Sao cậu lại nói chuyện với nó.” Con bé đá bạn gái kia dưới bàn một cái, vẻ mặt ra chiều tức tối.
“Cậu ấy tới bắt chuyện với tớ thì tớ trả lời thôi mà,” Bé gái ấm ức giải thích, nhấc chân phủi phủi chiếc giày lấm bẩn của mình: “Này…… Cậu cũng không cần phải đá tớ mà?”
“Nếu cậu nói chuyện với nó thì cậu chính là đồ phản bội.” Khương Minh Trân hếch cằm lên, lập tức đưa ra quy định ngặt nghèo.
Bé gái đành phải tuân theo: “Ừa.”
Khương Minh Trân cãi nhau với con chó quê nhà con bé, chỉ trong một buổi sáng, bọn con nít cả trường đều truyền tai nhau biết hết.
Tuần trước, mọi người thấy hai đứa không còn như hình với bóng như hồi xưa thì đã bắt đầu sinh nghi rồi.
Tuần này, Khương Minh Trân không ngồi chung một bàn với Hà Ngọc, còn đưa ra lệnh cấm rõ ràng: Tất cả những đứa chơi cùng với con bé thì đều không được chơi với Hà Ngọc.
Nếu như bị Khương Minh Trân phát hiện là đứa nào chơi với con bé mà còn nói chuyện với Hà Ngọc, thì đứa đấy sẽ bị con bé coi là “Kẻ phản bội”. Kẻ phản bội sẽ bị đối xử như với Hà Ngọc, tất cả những đứa chơi với Khương Minh Trân sẽ không chơi với kẻ phản bội nữa.
“Chó quê thảm quá nhỉ,” Những đứa tới hóng biến nói: “Nó bị chủ nó vứt bỏ rồi.”
Hà Ngọc ở giữa phong ba bão táp, nhưng lại là đứa bình tĩnh nhất.
Thằng bé ngồi ở chỗ ngồi mới, nên đi học thì đi học, nên ăn cơm thì ăn cơm. Giờ ra chơi nó không cần phải nhặt cầu giúp tụi con gái như hồi xưa nữa, nhưng nó vẫn sẽ ra khỏi lớp học.
Trong trường có một chỗ dàng dạng như vườn cây, được dùng để giáo viên đưa bọn trẻ con đến làm quen với các giống hoa cỏ khác nhau trong tiết làm vườn. Bình thường ngoài lúc đi học thì tụi nó rất ít khi ra đấy chơi.
Vào giờ ra chơi, Hà Ngọc toàn ra chỗ đấy. Sau khi bước vào vườn cây, bóng dáng nó sẽ biến mất giữa những rặng cây cối um tùm. Lúc chuông vào tiết vang lên, thằng bé thường mang theo mấy mảnh lá vào lớp.
Ban đầu bọn trẻ con còn tưởng là thằng bé nhàm chán ngắt lá về cho vui nên chẳng mặn mà gì. Mãi đến tiết âm nhạc vào thứ Tư, Hà Ngọc dùng chiếc lá mà nó nhặt về, thổi một đoạn bài “Twinkle Twinkle Little Star” trong lớp.
Bọn con nít đều kinh ngạc vì màn biểu diễn kì lạ này, không ít đứa tỏ vẻ nhiệt tình hứng thú.
“Cái này tớ mới chỉ được xem trong phim cổ trang!”
“Mình cũng xem rồi! Cậu giống người xưa quá, còn thổi được bài hát bằng lá cây.”
“Sao mày làm được thế?”
Có đứa định bắt chuyện với Hà Ngọc, bị Khương Minh Trân lừ mắt lườm cho một cái. Sợ mình sẽ trở thành “kẻ phản bội”, đứa đó bèn hậm hực im miệng.
Dù vậy, Hà Ngọc vẫn tốt bụng trả lời cu cậu.
“Chuyện này có liên quan mật thiết với lá cây,” thằng bé nói: “Phải chọn được phiến lá thích hợp.”
Thế là, vườn cây lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên vào giờ ra chơi.
Ban đầu không có ai chủ động nói chuyện với Hà Ngọc. Đám con nít tụ tập thành nhóm trong vườn cây, chúng nó chơi đằng chúng nó, Hà Ngọc ngồi xổm một mình trên mặt đất, nhìn đây một tí, nhìn kia một tẹo.
Chờ Hà Ngọc đổi sang chỗ khác, tụi kia vội vàng chạy tới bụi cỏ mà thằng bé đã đi qua.
“Các cậu có thấy vừa nãy thằng chó quê chọn loại lá nào không?” Các bạn nhỏ mồm năm miệng mười thảo luận.
Đứa thấy rõ ràng bèn chọn một chiếc lá cùng loại trên mặt đất, đưa đến bên miệng thổi thử.
“Phì phì phì ——” lá cây phát ra tiếng kỳ quái, nó lại thổi thêm mấy cái, thổi nhoe nhoét nước bọt.
“Chắc là mày thổi chưa đủ mạnh à?” Đứa trẻ con bên cạnh đưa ra lời khuyên cho nó.
Thằng kia bèn thổi mạnh hơn nữa, chiếc lá trong tay bị nó thổi rách cả ra.
Mấy đứa còn lại chuyển qua những chiếc lá có hình dạng khác nhau, dùng những phương thức khác biệt, thử thêm mấy lần. Không đứa nào nó thể thổi lá ra thứ tiếng êm tai như của Hà Ngọc.
Tụi nó còn đang bận bịu ở đầu này, ở đầu kia của vườn cây, điệu nhạc “Twinkle Twinkle Little Star” trong trẻo vang lên.
Xem ra, Hà Ngọc lại tìm được một chiếc lá thích hợp để thổi rồi đây.
Đám con nít im lặng nghe thằng bé thổi hết điệu nhạc. Chúng ngắm nghía mảnh lá trong tay mình, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
“Tao……” Có đứa yếu ớt lên tiếng: “Tao hơi muốn đi hỏi thằng chó quê, đấy là lá gì thế.”
Đám trẻ nhìn nhau, hình như không có đứa nào có ý phản đối.
“Ờm, tụi bay có muốn đi hỏi không?”
“Nếu các cậu đi, thì tớ cũng đi.”
“Vậy thì mình cũng đi!”
Hà Ngọc ngẩng đầu lên từ lùm cây, thấy đám bạn học đang chen chúc quây quanh thằng bé.
“Này, thằng chó quê,” Bé trai ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng tao có việc muốn hỏi mày.”
Hà Ngọc tất nhiên là biết ý đồ của tụi nó. Thằng bé nghịch mẩu lá trong tay, nói giọng nhẹ nhàng mà kiên định: “Tên của mình không phải là thằng chó quê, mình có tên.”
“Được rồi…… Hà Ngọc.”
Nhờ người ta giúp thì phải mềm mỏng, tụi nó cũng chẳng xoắn lắm về chuyện xưng hô nhỏ xíu này.
“Ờ ừm, bọn tao muốn hỏi mày, lá thổi được là kiểu lá nào á?”
Hà Ngọc cười với chúng, thằng bé mở bàn tay ra, để chúng nó xem lá của thằng bé.
“Phải chọn lá có bề mặt bóng loáng, cạnh phẳng hình vòng cung thế này này. Sau đó các cậu phải sờ phiến lá, cả phiến phải có độ dày gần gần như nhau mới được.”
Thằng bé dạy rất là nghiêm túc, tất cả tụi nhỏ đều thò đầu vào, quan sát đặc điểm của chiếc lá kia.
“Ngoài những cái này, các cậu phải chọn lá có độ xanh vừa phải. Nếu nó non quá thì