Biết điều diệu kỳ là gì không?
Sau lần cuối chia xa thuở còn thơ, những lời cậu từng nói, cơn giận của cô, đều bị thời gian xóa bỏ hết.
Khương Minh Trân, bây giờ tên là Khương Tiểu Trinh, lại cười vô cùng vui vẻ vì gặp lại Hà Ngọc.
Phạm Tú Tuệ tò mò nhìn căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ đằng sau cô, Khương Tiểu Trinh thậm chí còn biết ý dịch sang bên cạnh một chút, để dì được thấy rõ ràng hơn.
Cô bình tĩnh hơn Từ Mỹ Nhân. Sau khi căn phòng họ ở bị quan sát, sắc mặt Từ Mỹ Nhân hơi quẫn bách, tay phải bà túm lấy tay áo bên trái, ngượng nghịu giật giật nó.
Còn Khương Tiểu Trinh thì, từ đầu đến cuối ánh mắt cô đều không lảng tránh.
Gương mặt Hà Ngọc gần trong gang tấc, Khương Tiểu Trinh bỗng lập tức nhớ ra tất cả.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau trong canteen trường đúng không?”
Diện mạo của cậu rất dễ nhận ra, những người từng thấy cậu cũng không dễ dàng quên cậu.
“Đúng vậy.”
“Sao cậu không gọi tớ?”
Hà Ngọc nghĩ thầm: Bởi vì cậu không nhận ra tôi, cậu đã quên tôi rồi.
Nhưng nói vậy thì có vẻ kiêu kỳ quá. Với thứ giao tình thóc mục vừng thối thời ấu thơ kia, chẳng đến mức phải đề cập đến chuyện quên với chả không quên làm gì.
Thế là cậu nói: “Tôi không chắc đấy là cậu.”
Khương Tiểu Trinh thấy nao nao.
Nói dối.
Cô còn nhớ rõ ánh mắt cậu nhìn mình ngày ấy.
Tóm lại, đó không phải là ánh mắt hoang mang tìm tòi nghiên cứu, cậu ta nhìn thẳng trừng trừng vào cô.
Khương Tiểu Trinh đã chẳng còn xa lạ gì với ánh mắt đánh giá của những kẻ xung quanh. Mọi người nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, tựa như đang đánh giá một món đồ chơi lạ đời trong tủ kính. Cô đã chấp nhận, không còn cảm xúc gì, cũng chẳng cảm thấy bị mạo phạm, cứ để họ nhìn cô không kiêng nể gì.
Trước khi phân biệt được rõ ràng cảm xúc trong mắt cậu là thứ gì, cô đã bị đánh đòn phủ đầu……
Có lẽ Khương Tiểu Trinh đã hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch: Dù Hà Ngọc có nhận ra, cũng chưa chắc là nhận ra đấy là cô, nhỉ?
Cô thảng thốt ngẩn ra nửa giây, rồi lại nở nụ cười.
“Thế à, đúng là tớ xinh đẹp hơn hồi bé nhiều. Không nhận ra tớ cũng là bình thường thôi.”
Khương Tiểu Trinh lại quay về vẻ thân thiện phởn phờ như bong bóng xà phòng.
Thấy Phạm Tú Tuệ, cô vẫn rất thân thiết với dì như trước kia.
Khương Tiểu Trinh mở mồm ra là “Dì Phạm”, dính lấy người dì, nắm cánh tay dì đung đưa tới lui, làm nũng với dì. Cô ta hồn nhiên quên mất hình thể và sức lực của mình, vung tay đến độ có thể khiến người ta trật khớp.
May mà Phạm Tú Tuệ không ngại.
Có sự tồn tại của Khương Tiểu Trinh, rất nhiều những chuyện nặng nề đã thành công chìm xuồng.
Hai cánh cửa sắt nặng nề bảo vệ cô ta, cho phép cô ta vẫn là nàng công chúa trong căn phòng rách nát nhỏ xíu này. Cô ta không học được sự tự ti, không học được thói sợ đầu sợ đuôi, không học được kỹ năng giao tiếp trong cuộc sống. Cô ta lỗ mãng suồng sã như một đứa trẻ, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Đồ nội thất trong căn nhà mới của Hà Ngọc hầu như đều được mua hết từ cửa hàng Nội thất Dung Mỹ.
“Mẹ con tôi mua nhiều thêm thì có giúp ích gì cho công việc của chị không?” Phạm Tú Tuệ hỏi Từ Mỹ Nhân.
“Có chứ có chứ,” bà xé tờ biên lai của họ đi, nụ cười nở khắp gương mặt: “Có tính vào công cho tôi đấy.”
Lúc họ mua xong đồ nội thất thì đã quá giờ cơm.
Cửa hàng nội thất thưa thớt khách mua chỉ có một người bán hàng duy nhất là Từ Mỹ Nhân, bà phụ trách tất cả việc chào bán, bổ sung hàng, liên lạc giao hàng và vệ sinh cửa hàng.
Khương Tiểu Trinh đói bụng, chống má ngồi trên chiếc ghế ở quầy thu ngân, chờ mẹ con bé nấu cơm cho nó.
Một mình Từ Mỹ Nhân bận trước bận sau, còn không quên dỗ dành cô ta: “Con cố nhịn một chút, mẹ xong ngay rồi đây”.
Hà Ngọc đi ra khỏi cửa của cửa tiệm đúng lúc nghe được câu này của bà.
Trên đường về nhà.
“Cuộc đời khó đoán, biết đâu bất ngờ. Nhà đấy ngày xưa giàu có như thế, nay lại nghèo túng đến nước này.”
Phạm Tú Tuệ thở dài.
“Năm đó bà chủ Khương có làm lụng gì bao giờ. Ban nãy mẹ thấy chị ấy bổ sung hàng, cái tủ đầu giường nặng như thế mà chị ấy cũng phải bê. Con có nhìn thấy căn phòng kia không? Chỗ mẹ con nhà đấy ở không có phòng bếp, phải dùng ổ tiếp nối để nấu cơm, chỉ có cái bếp từ ở bên ngoài phòng. Những món nấu bằng kiểu ấy, cô chủ Trân ăn có quen được không? Từ nhỏ con bé đã kén ăn rồi.”
Hà Ngọc im lặng không nói gì.
Biết được tình cảnh của nhà họ Khương, lòng Phạm Tú Tuệ trào dâng rất nhiều cảm xúc, thấy con mình không nói lời nào, dì cũng phải nói với cậu.
“Về sau ở trường con phải chăm sóc cô chủ Trân nhiều thêm nhé. Con bé cũng khó khăn lắm, phải ở nơi tệ lậu như vậy, nhà lại gặp chuyện lớn như thế, chắc chắn con bé đã phải chịu khổ nhiều. Có phải con nói con từng gặp con bé ở trên trường đúng không? Nếu con bé gặp khó khăn gì trong chuyện học tập hay đời sống, con giúp được thì phải giúp người ta.”
Hà Ngọc nghĩ tới hai lần đụng phải Khương Minh Trân ở khuôn viên trường.
Lần đầu tiên, cậu nghe thấy cô ta khoác lác với người khác: Cô ta ở biệt thự, đã ngắm chán sao trên sân thượng, ăn đến phát ngấy những loại chocolate sang quý. Lần thứ hai, cậu thấy cô ta đi ra từ cửa hàng với đám bạn, ôm theo sách giải trí sặc sỡ sắc màu và poster của minh tinh.
Cậu nói với mẹ mình: “Trông cậu ta có vẻ không phải chịu khổ đâu ạ.”
Phạm Tú Tuệ hỏi: “Vậy chịu khổ thì phải trông như thế nào?”
Cậu