Thanh Lam "À" một tiếng thật dài, không hề nói thêm cái gì.
Khương Hoài Ưu và Tiểu Long Nhi là quan hệ gì cũng không liên quan đến nàng, nếu có, lấy tích cách Khương Hoài Ưu cũng sẽ không thừa nhận.
Nàng lại nghĩ đến Sở Tịch Nhan, lập tức phiền lòng.
Sở Tịch Nhan là tiểu bối Yêu tộc có tiềm lực nhất trong tương lai, bây giờ lại có tình cảm khác thường với nàng, nàng lo Sở Tịch Nhan bởi vì tình cảm mà ảnh hưởng đạo tâm, đạo tâm không vững tu hành cũng khó bền, rất nhiều người tu hành bởi vì mất đạo tâm mà lầm đường lạc lối hoặc không thể bước qua một bước kia.
Nếu Sở Tịch Nhan bởi vì tình cảm với nàng mà ảnh hưởng đạo tâm, sẽ là một mất mát rất lớn với Yêu tộc, cũng huỷ hoại cả đời Sở Tịch Nhan.
*Đạo tâm: lòng đạo, lòng hướng về đạo lí làm người.
Trong tư tưởng Nho giáo, đạo tâm đối lập với "nhân tâm" (lòng người).
"tâm" chỉ sự hiểu biết cảm xúc của người.
Xuất phát từ ham muốn vật chất và cảm tính riêng thì gọi là nhân tâm; xuất phát từ đạo lí là đạo tâm.
Tóm lại nhân tâm là những ý muốn, dục vọng của con ngươi mà hình thành, đạo tâm là "thiên lí"(lẽ trời).
Đạo tâm hướng về đạo lý, bao hàm tính thiện sẵn có và nhân, nghĩa, lễ, trí nhưng lại có tính huyền vi, sâu kín khó nắm bắt đòi hỏi phải bỏ công tu dưỡng, sáng suốt và kiên trì mới chế ngự được những dục vọng xấu, thực hiện được đạo lí làm người.
Đạo tâm cũng là một từ Phật giáo, còn gọi là bồ đề tâm, mong đạt tới cảnh giác ngộ chân chính(chính giác) của đạo Phật.
Khương Hoài Ưu thấy Thanh Lam nhíu mày vẻ mặt muộn phiền liên tục uống rượu, không cần nghĩ cũng biết nàng đang phiền cái gì, hỏi: "Ngươi đang lo lắng Sở Tịch Nhan?"
Thanh Lam đáp: "Nếu là người khác, ta đã trực tiếp phế bỏ."
"Là Sở Tịch Nhan thì không thể phế sao?", Khương Hoài Ưu hỏi.
"Ta hiện tại lo nàng sẽ lạc đạo tâm, một cái mầm tốt như vậy, phế bỏ rất đáng tiếc."
Khương Hoài Ưu thầm nghĩ: "Nếu nói Thanh Lam niệm tình tình cảm tỷ muội chỉ là vài phần, nói là giữ nhân tài, trên đời thứ không thiếu chính là đủ loại kỳ tài, thiên tài, cho dù là bẩm sinh Nguyên Linh Thể, mấy ngàn năm trước ra một Thanh Lam, mấy ngàn năm sau ra Sở Tịch Nhan, dù không có Sở Tịch Nhan, ai biết được mấy ngàn năm sau lại có thể xuất hiện người khác? Mà, thiên hạ kỳ tài ùn ùn không dứt, Khương Hoài Ưu nàng vẫn là bẩm sinh đế khí thân mang vận mệnh hoàng đế đây." Nàng nhẹ nhàng nói: "Hiện tại Sở Tịch Nhan chỉ ở Nguyên Anh, mà ngươi lại là Đại Thừa hậu kỳ, thậm chí cũng đã là bán tiên, tương lai liền sẽ bước lên con đường làm tiên, dù cho Sở Tịch Nhan tu hành nhanh, nhưng lại cách quá xa cảnh giới của ngươi, cho dù Sở Tịch Nhan muốn ở bên cạnh ngươi, sao có thể cản trở ngươi thành tiên?"
Thanh Lam nghe vậy ánh mắt sáng lên, kêu lên: "Không phải ta không đồng ý với nàng, mà là đạo của chúng ta khác nhau." Nàng đột nhiên vỗ bàn cái "rầm", kêu lên: "Để nàng một lòng tập trung, chờ ngày nào đó thành tiên lại đến Tiên Giới tìm ta vậy!"
Khương Hoài Ưu nghi ngờ liếc Thanh Lam vài lần, cái gì mà không phải Thanh Lam không đồng ý? Thanh Lam dứt khoát từ chối Sở Tịch Nhan hẳn là hợp tình hợp lý, chuyện đương nhiên, Sở Tịch Nhan cũng nên thu hồi tình cảm của mình không đặt trên người Thanh Lam nữa? Sao nghe ý của Thanh Lam giống như là Thanh Lam cũng muốn ở bên Sở Tịch Nhan, nhưng điều kiện không phép.
Nàng hoài nghi Thanh Lam cũng thích Sở Tịch Nhan, chỉ là ngại thân phận không dám thừa nhận.
Khương Hoài Ưu nói: "Nếu ngươi thành tiên, từ đây cùng nàng trời nam đất bắc, cả cuộc đời này e là khó gặp lại."
Thanh Lam quét mắt Đế Long, long nói: "Không phải còn có con rồng nhỏ có thể tự do ra vào Phong Thiên trận sao?" Nhưng lại tưởng tượng, Đế Long vừa đi ra, chỉ sợ sẽ lập tức bị Tiên Giới đuổi giết, giữ mạng còn không rảnh, nào rảnh rỗi mà đưa nàng trở về một giới này.
Lại nói, một khi nàng thành tiên, liền tương đương như đột phá bình cảnh trước mắt, đánh sâu vào cảnh giới cao hơn, trong khoảng thời gian sao có thể trở về một giới này? Chờ nàng có thể trở lại một giới, chỉ sợ sớm đã trôi qua mấy ngàn mấy chục ngàn năm, đến lúc đó Sở Tịch Nhan còn trên đời sao? Nghĩ đến nếu chờ đến khi nàng trở về Sở Tịch Nhan đã không còn, Thanh Lam bỗng nhiên có cảm giác không thể nhẫn nhịn, nhói đau từng cơn, lập tức rất muốn mang Sở Tịch Nhan cùng rời đi.
Nàng lại tưởng tượng, kể từ đây, nàng và Sở Tịch Nhan cột vào cùng nhau, chỉ sợ càng sẽ dây dưa không rõ.
Khương Hoài Ưu thấy Thanh Lam trầm mặc liền biết suy đoán của mình không sai.
Nàng cũng thay Thanh Lam phiền lòng, thầy trò, dì cháu hai quan hệ đan xen với nhau, không muốn để ý cũng không được.
Nhưng nếu là tâm đầu ý hợp, vì gút mắt thân phận không cùng huyết thống cũng phải trì hoãn, vẫn là phiền lòng.
Khương Hoài Ưu khó mà nói cái gì, đành phải uống rượu cùng Thanh Lam.
Rượu của Tuý Tiên Lâu đều là dùng linh quả, linh trân sản xuất, được xưng là "Thần Tiên Tuý".
Đế Long giống như thùng rượu, uống hai bình rượu liên tiếp, một chút phản ứng cũng không có.
Nàng ăn một tí đồ ăn, phát hiện linh khí của những món này cũng không thuần, ăn vào trong bụng hút sạch linh khí lúc sao còn có chất thải đọng lại trong cơ thể, nhưng mà tại đây bàn tiệc cũng không thể trực tiếp lấy cặn ra đi, không hề động đũa tiếp, chỉ uống rượu cùng Thanh Lam và Khương Hoài Ưu.
Thanh Lam tu vi cao thâm, Khương Hoài Ưu tuy rằng bắt đầu tu luyện một lần nữa, thể chất hơn xa người tu tiên tầm thường, nhưng sau khi uống mấy bình rượu vào bụng, hai người dưới tác dụng "Thần Tiên Tuý" đều có chút men say.
Thanh Lam tay cầm thùng rượu thở một hơi thật dài, đầy mặt u sầu.
Khương Hoài Ưu nhẹ giọng nói: "Bộ dáng như thế không giống tính cách của ngươi."
Thanh Lam không lên tiếng, chỉ mời Khương Hoài Ưu uống rượu.
Khương Hoài Ưu không hiểu khúc mắt cảm tình giống như Thanh Lam không hiểu Khương Hoài Ưu vì cái gì phải sống chết canh giữ Tề Quốc đã mất.
Sau đó hai người đều say.
Thanh Lam say đến gục mặt lên bàn ngủ rồi, Khương Hoài Ưu thật ra không nằm sấp xuống, nàng lường biếng dựa vào ghế, đôi mắt xinh đẹp phủ một lớp sương mù nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ xuất thần, một lúc lâu, nàng mới quay đầu nhìn về phía Đế Long đang mở to đôi mắt trong sáng linh động nhìn mình, thản nhiên cười, nói: "Mấy ngàn năm qua chưa từng say."
Đế Long hỏi: "Bây giờ ngươi có say không?"
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng đáp: "Một chút.".
Đôi mắt nàng hiện lên hơi nước, than nhẹ một tiếng.
Đế Long rối rắm mà nhìn bình rượu rỗng trước mặt, nói: "Ta uống không say."
Khương Hoài Ưu nâng tay vuốt thẳng lông mày đang nhăn lại của Đế Long, nói: "Không say thì không say thôi." Nhưng thật ra nàng muốn say một trận, giống Thanh Lam vậy, say đến bất tỉnh.
Không bằng nàng, luôn có quá nhiều quá khứ khó thể buông, từng giây từng phút đều hiện lên trong tâm trí.
Nàng thờ dài một tiếng, nói: "Nếu là có thể, có thể buông hết thảy, cưỡi ngựa xem hoa, ngồi thuyền ngắm sông, dạo chơi trong sân, ngồi xem bình minh rồi hoàng hôn, mây cuộn mây tan, thì tốt biết mấy."
Đế Long hỏi: "Ngươi không bỏ xuống được sao?"
Khương Hoài Ưu lắc đầu, nói: "Chấp niệm của quá sâu." Nàng dứt lời, mở tay ra, trong tay có thêm một Ma Cờ dài khoảng hai thước tràn ngập ma khí.
"Bát nước khó hốt, gương vỡ khó lành, người chết không thể quay về, nhưng ta luôn muốn.....!Cho núi sông lặp lại, cho người chết một lần nữa đầu thai chuyển thế trở về Tề Quốc.
Ngươi nói cho ta, ta có thể làm cho bọn họ trở về Tề Quốc cũ sao? Oán khí nặng như vậy, nhiều oán linh như vậy, nếu thả bọn họ rời đi, biết bao nhiêu sinh linh gặp nạn!"
Đế Long hỏi: "Không phải ngươi nói mang bọn họ về Tu Tiên Giới siêu độ sao?"
Khương Hoài Ưu lắc đầu, nói: "Ta đã thấy rất nhiều người tu tiên siêu độ oan hồn, cái gọi là siêu độ chỉ là tụ tập oán khí của bọn họ, dùng sức mạnh đánh tan, oan khí tan, lệ hết, hồn cũng vong.
Ta có thể sử dụng pháp lực mạnh mẽ rút ra một lệ khí, âm khí của oan hồn rút ra, nhưng ta không cách nào....!Tìm về những hồn phách đã mất của bọn họ, ta không cách nào thay đổi xoa dịu tâm trí đã tổn thương của họ, ta không cách nào để bọn họ trở về nguyên vẹn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tất cả sinh linh chỉ có thể tiến về phía trước, không thể quay lại quá khứ." Nàng nắm Ma Cờ trong tay, nắm ở trong tay nàng là toàn bộ sinh linh của Tề Quốc, mà nàng lại không thể để những sinh linh này trở về 5000 năm trước.
Khương Hoài Ưu bi ai mà nhìn Đế Long, nói: "5000 năm trước, ta là quân chủ của bọn họ, ta lại không thể bảo vệ bọn họ, trơ mắt nhìn Tề Quốc vong, núi sông huỷ diệt.
Ta tu luyện thành công, cũng không cách nào vãn hồi bi kịch ngày xưa."
Đế Long nói: "Ngươi cũng biết quá khứ đã qua, mất chính là mất, mặc kệ mất cái gì, ít nhất hiện tại ta và ngươi