Ông nội của Tử Thiên Quân giận không thể át mà kêu lên: "Chẳng lẽ Thánh chủ của Bích Tiêu Cung bị ngài lấy Ma Quan trấn chết thần hồn câu diệt còn chưa vừa lòng Chân Long sao?"
Đế Long mở to đôi mắt ngập nước nhìn ông ta, nói: "Luận thân phận, Khương Hoài Ưu, Thanh Lam, ta ba người chúng ta ai nhỏ hơn Tử Thiên Quân? Hắn dẫn người tới giết chúng ta, không cẩn thận bị quai tài đè chết, chẳng lẽ còn oán trách ta? Đây là địa bàn của Bích Tiêu Cung các người, Bích Tiêu Cung các người đầu tiên hạ độc sau đó phái sát thủ tới đây, ông ở gần đây không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn dung túng hành vi của bọn hắn, ông không có trách nhiệm sao?"
Khương Hoài Ưu thu công, vốn muốn đi ra ngoài, nhưng nghe lời này của Đế Long liền biết Đế Long không muốn hoà giải, lại thấy lão giả kia đang ôm hận trong lòng, bây giờ lão ta không phải đối thủ của Đế Long không thể ra tay, nhưng ai biết được lão sẽ âm thầm giở trò gì trong tối? Ngay cả loại hành vi hạ độc cũng làm, còn có thủ đoạn gì không ngại sử dụng? Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng): =~ Địch trong tối, ta ngoài sáng: Việc làm âm thầm trong bóng tối thì rất khó phòng bị.
Thanh Lam chính mắt nhìn thấy lão giả từ nơi không xa xông tới, liền biết lão đã chú ý tình huống bên này lại không cản Tử Thiên Quân, hiển nhiên là cam chịu hoặc là cho phép Tử Thiên Quân hành động.
Nếu lão già này có phần, sao có thể thả hắn đi được?
Lão ta nhưng thật ra không giận, chỉ lạnh lùng nhìn Đế Long, nói: "Nói như vậy các hạ cũng là muốn lão phu để mạng già lại đây?"
Đế Long nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi lại: "Ông muốn giết ta, chẳng lẽ ta không nên giết ông sao?"
Ông ta cười lạnh nói: "Ngài cầm ma binh trong tay tự cao tự đại, cho rằng muốn giết ai cũng được sao?" Lão thấy Đế Long cầm ma binh có sức mạnh to lớn trong tay, tự biết không thể giết nó được, nhưng lão muốn chạy, chỉ bằng một mình Đế Long không cản lão được.
Đế Long lại thu hồi Ma Quan, phong ấn, ném vào trong người, nói: "Được thôi, ta không dùng Ma Quan." Nàng nghĩ nghĩ, nhìn bàn tay của mình, lại đặt tay trái ra sau lưng, nâng lên tay phải, nói: "Ta chỉ dùng một tay này cũng đủ đối phó với ông."
Nàng quay đầu lại nói với Khương Hoài Ưu và Thanh Lam: "Không cho phép hai người ra tay." Lại quay đầu nói: "Nếu Bích Tiêu Cung của các người không cho ta một lời giải thích, như vậy, ta đành phải tự mình ra tay.
Chỉ là, ta cũng không người thích giết chóc, là các người muốn giết ta trước, nhưng ta vẫn chừa cho ông một con đường sống.
Nếu ông thắng ta, ông và bọn hắn đều có thể đi." Nàng lại vươn ngón tay nhỏ dài chỉ sát thủ trong viện, lại nói: "Nếu ông thua, ông và bọn hắn phải trả giá vì dám giết chúng ta."
Ông nội của Tử Thiên Quân há có thể để Đế Long nhục nhã như vậy, lão nói: "Ngài cứ dùng hai tay đi."
Đế Long xoay cái cổ, vẻ mặt ngây ngô nói: "Giết ông, một tay là đủ rồi." Tiếng nói vừa dứt, nâng lên tay phải, lấy chưởng hoá núi cao bay thẳng đến ông ta chưởng tới.
Ông nội Tử Thiên Quân cười lạnh một tiếng, nâng tay đánh về phía Đế Long.
Tốc độ của lão cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Đế Long, đánh liên tục mấy chục quyền thẳng vào người Đế Long.
Một dòng long khí mênh mông cuồn cuộn từ trong cơ thể nàng toả ra ngoài, khí thế trên người Đế Long thay đổi, không còn là một con nhóc ngây thơ vô hại, không hề giống Nguyên Thần một rồng nhỏ chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, miệng cọp gan thỏ, mà thật sự là một con rồng khổng lồ tung hoành trên bầu trời khiến hàng tỉ sinh linh thần phục.
"Grừuuu" con rồng khổng lồ gào lên một tiếng, trong viện Đế Long đứng, chỉ còn lại mỗi Yêu Thần Thanh Lam còn đứng ở kia.
Trên mặt đất, có hai cái hố sâu bị Ma Quan tạo thành.
Thi thể vốn rải rác đầy trong viện cũng không thấy, chỉ có vô số tro bụi trắng như tuyết từ xương người tan thành đang bay bay.
Ông nội Tử Thiên Quân vừa tới gần Đế Long trong nháy mắt đã bị long uy đế khí nàng chấn ra biến thành bụi đất, ngay cả Nguyên Thần cũng không thể thoát.
Toà thành to như vậy, vô số người tu tiên chú ý nơi đây.
Mà giờ phút này, tất cả mọi người đều bị chấn động.
Con rồng nhát gan mấy ngày không thay, thế nhưng đã trưởng thành như vậy, diệt một người tu vi Đại Thừa hậu kỳ, đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
Trước đó không lâu, Đế Long chỉ ở Đại Thừa sơ kỳ, rất nhiều người có thù oán với Đế Long đều muốn ra tay diệt nàng không để nàng trưởng thành, hiện giờ những người không ra tay trừ cảm giác may mắn còn lại đều nghĩ lại mà sợ.
Khương Hoài Ưu đẩy cửa phòng đi ra, quét mắt nhìn khói bụi trong viện, lại nhìn về phía Đế Long nói: "Ta không sao, đi thôi."
Thanh Lam quay đầu lại nhìn Khương Hoài Ưu, nói: "Không nghĩ tới ngươi cũng trúng kế! Khương Hoài Ưu, ngươi bảo vệ Nhân Tộc, bọn họ lại năm lần bảy lượt ra tay với ngươi, đáng giá sao?" Thân là Yêu Tộc, ngay cả nàng cũng vì Khương Hoài Ưu cảm thấy không đáng.
Khương Hoài Ưu chỉ nhẹ nhàng nói: "Toàn bộ người của Tu Tiên Giới không phải đều giống như Tử Thiên Quân."
Thanh Lam "Ha ha" cười to một tiếng, kêu lên: "Vậy ngươi có từng thấy ai ra tay ngăn cản Tử Thiên Quân? Ngươi có từng thấy ai thay ngươi đòi lại công bằng? Bởi vì công pháp ngươi tu luyện không phải của Tu Tiên Giới, ngay cả một con nhóc Nguyên Anh cũng dám đến chỉ trích, hôm nay, ngươi bị Bích Tiêu Cung hạ đốc sau đó lại mang sát thủ giết, một toà thành trì to như vậy, vô số người chủ ý nơi này, nhưng ngươi có từng nhìn thấy ai ra mặt cho ngươi! Nhìn khắp Tu Tiên Giới, có ai từng bảo vệ ngươi một lần?" Nàng chỉ tay về phía Đế Long, nói: "Ngược lại là nàng, một con rồng nhỏ bị Tu Tiên Giới đuổi giết gần như bước tới đường cùng lại lần lượt ra tay bảo vệ, ta là Yêu Tộc đều kính ngươi vài phần, những người tu tiên này có từng kính ngươi một phần? Một đám vong ơn bội nghĩa!"
Nơi xa, một giọng nói truyền đến: "Yêu Thần, ân oán cá nhân, ngươi đừng có mà lôi toàn bộ Tu Tiên Giới vào vũng bùn."
Thanh Lam cười lạnh một tiếng nói: "Ân oán cá nhân? Khương Hoài Ưu có từng hại người của Bích Tiêu và Thiên Nguyên Thánh Địa lần nào? Vậy oán này từ đâu mà ra? Là lúc trước Khương Hoài Ưu vì phá Phong Thiên trận phong ấn hành tinh này mà ngã xuống, có người thấy nàng gặp nạn, không chỉ không ra tay bảo vệ mà ngược lại còn muốn bắt cóc một sợi Nguyên Thần còn lại của nàng.
Cướp bóc không thành, sợ ngày sau Khương Hoài Ưu trả thù, lại lần lượt ra tay trong tối! Đây là ân oán cá nhân sao?"
"Sai lầm của Thiên Nguyên Thánh Địa và Bích Tiêu Cung, không liên quan gì đến chúng ta!"
Thanh Lam còn muốn nói nữa, lại bị Đế Long giơ tay ngăn cản, Đế Long nói: "Cho nên, thành tiên cũng không có phần của các ngươi!" Nàng quay đầu nói với Khương Hoài Ưu: "Chúng ta đi thôi."
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng gật đầu, cái gì cũng chưa nói.
Thanh Lam vì Khương Hoài Ưu cảm thấy không đáng giá.
Khương Hoài Ưu thấy Thanh Lam nghĩa khí khó bình, nói: "Không có gì, từ lúc bắt đầu ta đã biết những người này là dạng người gì, bảo vệ cũng không phải bọn họ, mà là thương sinh bá tánh vô tội vô tri, bọn họ mới là người đáng thương nhất."
Thanh Lam hỏi: "Về sau ngươi vẫn bảo vệ sao?"
Khương Hoài Ưu khẽ cười một tiếng, vẫn không nói cái gì.
Nàng cất bước bước ra Tuý Tiên Lâu, đợi đến khi Thanh Lam và Đế Long đã bước ra ngoài, nàng xoay người chưởng một phát, khí Hỗn Độn từ ngón tay nhỏ dài tràn ra, liền thấy cả toà Tuý Tiêu Lâu liên tục nổ tung, rất nhiều người tu tiên vội vàng trốn.
Một công trình cực kỳ lộng lẫy, đã bị vùi lấp trong khói bụi mù mịt.
Vô số linh bảo tiên trân xây dựng nên Tuý Tiên Lâu đều sôi nổi hoá thành linh khí bay về phía Khương Hoài Ưu, ngay cả tinh hoa của cột đá trạm ngọc cũng không lưu lại chút gì.
Dường như chỉ trong một khắc thời gian, Tuý Tiên Lâu đã trở thành một đống tro tàn.
Đa số người tu tiên đều không thể trả nổi phí ở Tuý Tiên Lâu, khách đến Tuý Tiên Lâu uống rượu đều là cao thủ ở Tu Tiên Giới, trong nháy mắt Khương Hoài Ưu ra tay bọn hắn đã cảm thấy không ổn, trốn thoát.
Vô số tiểu nhị, thị nữ, vũ kỹ tu vi không cao ở Tuý Tiên Lâu đều bị vùi vào đống tro tàn, bị Khương Hoài Ưu lấy đi tinh hoa