Đế Long chậm rãi nói: "Các ngươi còn nhớ trước khi Khương Hoài Ưu phá Phong Thiên trận đã làm chuyện gì sao?"
Tơ Liễu và Thạch chưởng môn hai mặt nhìn nhau: Khương Hoài Ưu từ trước đến nay luôn thần thần bí bí, bọn họ làm sao biết được khi đó Khương Hoài Ưu làm cái gì!
Thanh Lam nói: "Không phải là đánh một trận với ta sao? Ý của ngươi hẳn không phải cái này đi."
Đế Long nhếch miệng cười, nói: "Nàng ấy nhổ tận gốc Hà Nguyệt Cốc dịch chuyển đi."
Thanh Lam hiểu ra, kinh ngạc hét lớn: "Ngươi là muốn đào toàn bộ Nam Cương mang đi, phải không?"
Đế Long hỏi ngược lại: "Tại sao không?"
Sở Tịch Nhan trợn to hai mắt, kêu lên: "Đừng nói toàn bộ Nam Cương, chỉ riêng lãnh thổ Yêu Tộc đã trải dài mấy nghìn dặm, này....Cho dù di chuyển được, thì di chuyển đến nơi nào? Nếu là nói dịch chuyển Nam Cương đến rừng Hồng Hoang...Này có thể được không?" Toàn bộ thiên hạ trừ lãnh thổ Yêu Tộc chiếm giữ, còn lại chính là thế lực phạm vi của Tu Tiên Giới, đến nỗi đại dương, đó là địa phương mà cả Yêu Tộc và Tu Tiên Giới đều không muốn đặt chân đến.
Đế Long phun ra hai chữ: "Tề Quốc!"
Liễu thánh chủ thì thào nói: "Đó không phải phạm vi ma thổ của Tu Ma Giới sao?"
Đế Long nói: "Ba ngày sau, chính là của Khương Hoài Ưu."
Mọi người đang ngồi khó có thể tin mà nhìn Đế Long, trong đầu chỉ có bốn chữ vang vọng: "Làm sao có thể!"
Tơ Liễu, Thạch Tùng Tử, Phương Đông Tấn, Yêu Thần, Sở Tịch Nhan toàn bộ đều quay đầu nhìn về phía Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu nhẹ giọng đáp: "Ta cũng rất ngạc nhiên."
Thanh Lam trợn mắt há hốc mồm hỏi Đế Long: "Làm sao ngươi lấy lại được Tề Quốc cho Khương Hoài Ưu?"
Đế Long nhếch miệng cười toe toét, lộ ra chiếc răng sữa nhỏ, nói: "Ta lấy Nam Cương đổi."
Thanh Lam nghe vậy lập tức kích động đứng lên, chỉ thẳng ngón tay mảnh mai về phía Đế Long: "Ngươi..." Nam Cương là của ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì lấy Nam Cương đổi Tề Quốc? Nhưng cô biết rõ, dù có đổi hay không, cuối cùng Nam Cương cũng là không giữ được.
Cô đổi giọng, hỏi: "Bọn họ chịu đổi với ngươi?" Dựa vào cái gì phải đổi đồ vật người khác lấy dễ như trở bàn tay lấy đồ mình nắm chặt trong tay.
Đế Long nói: "Trả lại Tề Quốc là điều kiện tiên quyết ta đưa ra với năm vị lão tổ, dù sao chỉ cần bọn họ không đồng ý, ta lập tức rời đi Phong Ma Tinh không bao giờ trở về."
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng mím môi, âm thầm cảm thấy buồn cười: Tên vô lại này giở trò quỷ.
Thanh Lam nhìn chằm chằm Đế Long không thể tin được, nói: "Vậy cũng được?"
Đế Long nhếch miệng cười, đáp: "Ngươi đã tình hình lúc ngươi bị phong ấn gặp được ta sao?"
Thanh Lam đã hiểu, khi đó nàng chỉ cần có thể thoát vây, để cô cung phụng Đế Long làm tổ tông cũng được a.
Năm vị lão tổ chắc là cũng buộc bất đắc dĩ, cô lại suy nghĩ, nói: "Nếu ngươi không có cách nào cứu bọn họ đi ra ngoài, ta nhìn ngươi chết thế nào."
Đế Long đáp: "Nếu ta không thể cứu bọn họ đi ra ngoài, ta tự mình phá trận đi ra ngoài."
Thanh Lam hỏi: "Bọn họ chịu để ngươi đi?"
"Ta để Khương Hoài Ưu ở lại làm con tin, điều kiện quan trọng ta chịu để Khương Hoài Ưu ở lại làm con tin là bọn họ phải trả lại Tề Quốc, điều kiện phụ là đầu của Địa Quỷ."
Thanh Lam hỏi: "Ngươi bằng lòng để Khương Hoài Ưu ở lại?"
Đế Long nói: "Nếu ta có thể phá Phong Thiên trận, đương nhiên cũng có thể cứu Khương Hoài Ưu.
Nếu ta không phá được Phong Thiên trận chết ở bên ngoài, chi bằng để Khương Hoài Ưu ở lại nơi này giao cho năm vị lão tổ chăm sóc."
Liễu thánh chủ hỏi: "Nói như vậy ngài và năm vị lão tổ Tu Ma Giới đã trở thành đồng minh?"
"Tu Tiên Giới muốn dồn ta vào chỗ chết, năm vị lão tổ lại không có xung đột lợi ích với ta, ngược lại còn trợ giúp chúng ta, sao ta không thể thành lập liên minh với Tu Ma Giới?" Đế Long nói: "Đừng nói cái gì lấy ớn báo oán, đều là nói nhảm, Tu Tiên Giới vẫn luôn ám hại ta, ta còn bảo vệ bọn họ? Nằm mơ!"
Liễu thánh chủ im lặng không nói nên lời, ba vị thánh chủ đang ngồi đây đều không còn gì để nói.
Hiện tại bọn họ phản bội Tu Tiên Giới, một cái đầu của Địa Quỷ, một Tề Quốc cũ, hơn hai trăm nghìn người này liền đi theo Đế Long phản bội sao? Nhưng bọn họ càng hiểu rõ, nếu bọn họ không trốn, bọn họ sẽ chết ở đây, là chết trên tay Tu Ma Giới, thậm chí người nhà của bọn họ cũng sẽ chết ở chỗ này.
Liễu thánh chủ không muốn làm kẻ phản bội, thậm chí hơi hối hận, đáng ra nên đi rời đi cùng các vị thánh chủ khác, hiện tại đã ở 5 triệu quân kia toạ trấn một phương, mà không phải bị ép làm kẻ phản bội.
Nhưng cô ta hiểu rõ, trận chiến giữa Tu Tiên Giới và Tu Ma Giới cực kỳ gian nan, nếu Tu Tiên Giới thua, một trăm nghìn đệ tử đến từ Nguyên Thiên có thể là hy vọng cuối cùng của Nguyên Thiên; mặc kệ ai thắng, cô ta có một trăm nghìn người trong tay, cũng là thế lực có sức mạnh đáng kể, hoàn toàn có thể tự đứng vững.
Cô vốn chính là Thánh chủ một phái, Nguyên Thiên gầy dựng hơn 100 nghìn năm, bối cảnh thâm hậu.
Nếu đi cùng Đế Long, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, dưới sự công kích của Tu Tiên Giới và Tu Ma Giới, có thể sống sót hay không cũng khó nói, đừng nói là 100 nghìn đệ tử ở Tề quốc.
Phương Đông Tấn không có nghĩ nhiều như vậy, hắn đến đây là vì muốn thành tiên, ai thắng ai thua không liên quan gì hắn, thành tiên, chuyện thế gian, chuyện Tu Tiên Giới ai còn để trong mắt?
Thạch chưởng môn thì trầm mặc, đánh Tu Ma Giới mấy ngàn năm, liều mạng mấy ngàn năm, đột nhiên không cần đánh, để mặc Tu Ma Giới xâm lược Tu Tiên Giới, điều này khiến cho lòng ông hơi hụt hẫng.
Lại nói tiếp, đây là địch ta chẳng phân biệt, nhưng ngẫm lại 5 triệu người tu tiên ở sau, nhìn lại hơn 200 nghìn người ở đây, ông nặng nề nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, nói với Đế Long: "nếu lần này thoát vây, Kiếm Tiên Môn muốn đóng cửa sơn môn, không hỏi đến chuyện bên ngoài." Hiện giờ Tu Tiên Giới đã sớm không có đạo nghĩa, ông không muốn trộn lẫn vào.
Liễu thánh chủ trực tiếp hỏi ra lo lắng của bản thân: "Tề Quốc ở Trung Châu, Tu Ma Giới có mấy trăm nghìn ma binh canh giữ biên giới, có Tu Ma Giới làm chỗ dựa phía sau, mà chúng ta tổng cộng chỉ có hơn 200 nghìn người, như thế nào thủ được Tề Quốc? Huống hồ hiện tại đường lui của chúng ta bị 5 triệu quân của Tu Tiên Giới ngăn chặn, hơn 200 nghìn người sao có thể chống đỡ cả lãnh thổ Nam Cương đi đến Tề Quốc?"
Đế Long nói: "Chuyện dịch chuyển Nam Cương đến Tề Quốc giao cho ta, các ngươi không cần lo lắng, hiện tại điều các ngươi cần phải làm là triệu tập tất cả mọi người, lui vào trong thành Thánh của Yêu Tộc."
Mọi người lần lượt đứng dậy, Thanh Lam đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Sở Tịch Nhan: "Nhan nhi, ngươi mang người đến vực sâu tháo dở pháp trận phòng ngự và vật liệu xây dựng mang về, Yêu Tộc nghèo, không chịu nổi phá của như vậy." Nàng để Sở Tịch Nhan đi huỷ công trình phòng ngự tháo dở bảo vật mang về, trong lòng lại đang đau lòng cho những mỏ khoáng ở dưới lòng đất.
Mỏ quặng tung hoành mười mấy nghìn dặm, muốn khai thác hết cũng phải mất mấy trăm, mấy triệu năm, sao có thể mang đi tất cả!
Chờ đến khi Thanh Lam, Sở Tịch Nhan, Liễu thánh chủ, Thạch Tùng Tử, Phương Đông Tấn đều đã rời đi, Khương Hoài Ưu nói với Đế Long: "Không phải tất cả mọi người đều bằng lòng từ bỏ tất cả đi đến Tề Quốc bắt đầu một lần nữa."
Đế Long nói: "Bọn họ không có con đường thứ hai.
Không theo chúng ta đi đến Tề quốc, bọn họ cũng chỉ có thể chết ở chỗ này."
Thanh Lam bước nhanh trở về, cười khanh khách hỏi: "Tiểu Long nhi, ngươi có cách nào dịch chuyển cả mỏ quặng dưới lòng đất không? Nếu ngươi có cách di chuyển mỏ quặng, ta bằng lòng chia một nửa cho ngươi." Chia ra một nửa, lại từ từ khai thác, có lời a.
Đế Long bĩu môi, nàng chướng mắt mỏ quặng, nhưng lại nghĩ, nếu muốn xây dựng Tề Quốc, Khương Hoài Ưu chắc chắn sẽ cần dùng những kim loại đó, vì thế nói: "Được, để ta nghĩ cách." Không phải chỉ là chuyển nhà sao, nàng tìm vài cu li đến giúp