Một bên khác.
Một đám trưởng lão của Vương gia đứng ở bên ngoài tộc địa, tư thái sẵn sàng đón quân địch.
Trong không khí tràn ngập sát khí âm trầm.
Tộc trưởng Vương Hải thỉnh thoảng nhìn về phương xa suy nghĩ rồi đi đi lại lại nhưng hắn vẫn như cũ chưa thấy có bất kì kẻ nào xuất hiện.
Điều này khiến hắn nhíu mày.
Theo lý mà nói, ba người Yên Nhiên hẳn nên sớm trở về mới phải.
Sao đến bây giờ vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng?Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?Nhưng đúng lúc hắn đang lâm vào trầm tư, một tên trưởng lão đứng cạnh đột nhiên kinh ngạc hét lên.
"Có người tới!"Lời vừa nói ra, lập tức ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy ở xa đằng kia, một đội ngũ nhỏ mấy chục người đang chạy nhanh đến bên này.
Tuy nhân số không quá nhiều.
Nhưng khí thế của họ lại to lớn vô cùng, như mây đen hợp lại, khí thế đội quân áp lực kinh khủng khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng điều càng khiến mọi người kinh hãi là.
Một tên nam tử trung niên phía đối phương lại có thể không cần sử dụng đến linh bảo để di chuyển, đạp chân không tiến đến, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đáp xuống địa bàn Vương gia.
Không thể nghi ngờ, đây là một vị cường giả cảnh giới Tử Phủ! !"Cái gì!”"Mục Thần Xuyên? ! !""Hắn vậy mà còn sống! !”Khi Vương Hải nhìn rõ tướng mạo của người kia, bỗng nhiên con ngươi của hắn co rụt lại, trong lòng như dời sông lấp biển, kinh hãi không thôi!Nhưng, hắn đã nắm vị trí tộc trưởng được nhiều năm, tâm tư cũng kín đáo hơn người thường.
Sự nóng nảy trong lòng nháy mắt trở nên bình tĩnh, giả bộ như không có việc gì xảy ra nhìn về phía trên chắp tay, cười nói: "Mục huynh, mười năm không thấy, không nghĩ tới ngươi đã đột phá đến cảnh giới Tử Phủ.
""Trong lòng ngu đệ thật là mừng thay cho ngươi.
""Chỉ là ta có điều thắc mắc, hôm nay ngươi dẫn nhiều vị cường giả như vậy đến Vương gia chúng ta để làm gì thế?"Khóe miệng Mục Thần Xuyên chầm chậm nhấc lên một nụ cười lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói.
"Cũng không có chuyện gì.
""Đúng lúc đi ngang qua.
""Thuận tay diệt toàn tộc các ngươi mà thôi.
”Trong lòng Vương Hải run lên, hơi chần chờ một chút, miễn cưỡng cười cười nói.
"Mục huynh nói đùa, hai nhà chúng ta có giao hảo nhiều năm, còn có quan hệ thông gia của hậu bối.
”"Chẳng lẽ nha đầu Yên Nhiên kia đến gây họa ở chỗ ngươi.
”"Nếu thật là như thế, Vương Hải ta ở nơi này bồi tội với ngươi, nha đầu này từ lúc đến Linh Khư Động Thiên tu hành, tính tình càng ngày càng điêu ngoa! !”Nói chuyện được vài ba câu, một đám trưởng lão và mấy chục tên tộc nhân Đạo Cơ hậu kỳ của Mục gia cũng đã đuổi đến.
Đồng loạt đứng ở phía dưới Mục Thần Xuyên, đối diện với người của Vương gia như là hai quân đối chọi.
Sát ý lạnh lẽo không ngừng ngưng kết, giống như là chỉ cần một lời không hợp liền sẽ liều mạng với nhau.
Vương Hải a Vương Hải.
Sắp chết đến nơi, còn ở đây cố gắng níu kéo.
Thật là một tộc trưởng xứng chức…Biểu cảm châm chọc trên mặt Mục Thần Xuyên càng đậm, phất tay áo nói: "Không cần!""Cháu gái Yên Nhiên tính tình đúng là rất điêu ngoa, vì vậy ta đã để Mục Trần tiễn nàng lên đường!""Về phần của Linh Khư Động Thiên, nước xa không cứu được lửa gần, nên ngươi không cần nói nhảm!"Mục Thần Xuyên vừa dứt lời.
Một cỗ sức mạnh ngưng tụ lại trên kiếm nhỏ màu vàng kim từ thần thức bỗng nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đâm thủng chân trời, nhắm thẳng về