Toàn bộ Xuân Hương Lâu lập tức trở nên náo nhiệt, ánh mắt của khách nhân đều chuyển đến trên người Mục Lãng.
Tiểu nhị dù không nói ra được lý do tại sao.
Nhưng cũng không cho Mục Lãng rời đi, túm chặt góc áo của hắn.
Mà Mục Lãng tốt xấu gì cũng là một tu sĩ Đạo Cơ tầng ba, linh khí hơi bạo phát một chút đã khiến cho tiểu nhị chấn động lảo đảo.
Mặt hắn lộ ra biểu tình cười lạnh nói.
"Thế nào, Xuân Hương Các của các ngươi là cửa hàng lớn mà bây giờ đang muốn chèn ép khách hàng sao?"Lúc này, từ sương phòng trên lầu bỗng bước ra một nam nhân có khí tức phù phiếm.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mới đạt đến cảnh giới Thối Thể, xem ra là do túng dục quá độ.
Nhưng lại khiến cho không ít khách nhân tại thời điểm đó, vội vã đem ánh mắt từ trên người hắn chuyển sang chỗ khác, dường như rất sợ hãi hắn.
Người này tên là Lý Ngọc, chính là cháu trai đích hệ của Lý gia.
Ngày bình thường xa hoa phóng đãng, rất ham mê đắm chìm vào sắc dục, hoàn toàn không chú tâm với việc tu luyện.
Vì lý do gia tộc nên mới phái hắn đến trông giữ sản nghiệp trong Hắc Thạch Thành.
Ánh mắt của Lý Ngọc hung ác nham hiểm nhìn xuống phía dưới, không nhịn được nói.
“Ồn ào cái gì chứ?”"Xảy ra chuyện gì?"Lão tú bà không dám thất lễ, vội vã chạy đến bên cạnh hắn, đem sự việc từ đầu đến cuối nói cho hắn.
"Hã?"Lý Ngọc khẽ giật mình.
Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, nhìn Mục Lãng, gằn giọng hỏi: "Tiểu tử, ngươi đến gây chuyện à?""Ngươi có biết Xuân Hương Lâu là do Lý gia ta mở hay không! !"Trên mặt Mục Lãng không chút sợ hãi, thờ ơ gãi gãi lỗ tai.
"Lý gia cái gì chứ?”"Chưa từng nghe qua! !"Lời vừa nói ra, Lý Ngọc nháy mắt tức giận, hướng về phía hạ nhân chợt quát lên.
"Đi!""Đem chân tay của hắn chặt đứt cho ta, ném ra bên ngoài cho chó ăn!""Vâng!"Trong nháy mắt, mấy tên tôi tớ cảnh giới Thối Thể đồng loạt xông lên về phía Mục Lãng, ngay lập tức quyền cước điên cuồng tiến đến như mưa sa bão táp.
Mà lấy tu vi cuả bọn hắn sao có khả năng làm đối thủ của Mục Lãng.
Mục Lãng tung vài chiêu, đến võ kỹ còn chưa dùng đến liền đem đám người kia đánh đến hộc máu nhanh chóng lùi lại, ngã xuống đất kêu rên.
Sắc mặt của Lý Ngọc biến đổi.
Không nghĩ tới người này lại là một tu sĩ có cảnh giới bất phàm.
Hơn nữa còn rất trẻ tuổi, hẳn không phải là hạng người vô danh.
"Ngươi là người nào, xưng tên ra đây!""Mục gia, Mục Lãng!"Mục Lãng mũi vểnh lên trời, hiển thị rõ tư thế phách lối của hắn.
"Ngươi đúng là rất can đảm, cũng dám động thủ với ta.
""A, Lý gia đúng không?""Ngày mai đợi bị diệt tộc đi! !"Còn chưa để đám người kịp phản ứng lại, Mục Lãng lắc mình một cái, đã biến mất ở bên ngoài phòng khách.
Lý Ngọc tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng lại chậm chạp không phái người đuổi theo.
Bởi vì hắn không xác định được người này có thật là người của Mục gia hay không.
Nếu là thật, Lý gia bọn họ thật sự không đắc tội nổi.
Đoạn thời gian trước, Vương gia bị hủy diệt, tin tức Mục Thần Xuyên đột phá Tử Phủ Chân Nhân đã truyền khắp Thanh Vân Trấn.
Nghe nói là bởi vì ân oán do việc từ hôn mà xảy ra.
Nhưng nếu Mục Thần Xuyên có dã tâm muốn chiếm đoạt hai đại gia tộc kia, Lý gia tất nhiên sẽ phải hứng chịu đầu tiên.
Vậy thì sự tình về khoáng mạch huyền thiết sẽ không thể tùy tiện bỏ qua.
Vì thế, các vị