“Kinh đô học phủ?”Lông mày Mục Thần Xuyên cau lại, hiển nhiên rất là lạ lẫm với cái tên này.
Cổ Linh Lung thấy hắn không biết, vội vã mở miệng giải thích.
“Kinh đô học phủ chính là học phủ tối cao nhất của Đại Yến Vương Triều chúng ta.
”“Một trăm năm mới mở ra một lần, mỗi lần mở ra đều cần phải hao phí vô tận tài nguyên.
”“Mục đích là vì muốn bồi dưỡng một vài thiên kiêu trẻ tuổi tham gia bách triều đại chiến.
”“Mà những nhân vật tuyệt đỉnh có thể nổi danh ở bách triều đại chiến liền ắt có cơ hội gia nhập cổ Thánh địa cùng cổ Hoàng triều ở Đông Hoang.
”“Thì ra là thế.
”Mục Thần Xuyên gật đầu một cái.
Không có nhìn ra, đây đều là thủ đoạn nuôi cổ của những thế lực cao cấp kia.
Dù sao, trong toàn bộ cương thổ rộng lớn của Đông Hoang, mới chỉ Nam Vực của bọn họ liền đã có nhân khẩu hơn ngàn tỉ, tất nhiên bọn hắn sẽ không có nhiều tinh lực như vậy để chọn lựa.
Trái lại phát xuống một ít tài nguyên tu luyện.
Để cho nội bộ của những Vương triều này chọn lựa cho đỡ tốn sức.
Sau khi trầm ngâm một chút, Mục Thần Xuyên tiếp tục hỏi: “Ba danh ngạch này có điều kiện gì không?”Cổ Linh Lung cười một tiếng.
“Cốt linh hai mươi trở xuống, tu vi đạt tới Nguyên Đan tầng năm là đủ.
”“Điều kiện như vậy, chắc là cũng không quá khó với Mục gia, đúng chứ?”Thời điểm nàng nói ra lời này đã cố ý quan sát thần sắc của Mục Thần Xuyên một chút, dường như muốn tìm tòi thứ gì.
Dù sao, ngoại trừ hoàng thất Đại Yến.
Thì muốn bồi dưỡng được thiên kiêu như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Những năm này, những phúc địa động thiên trong Đại Yến Vương Triều khó khăn lắm mới chọn ra được bảy tám người.
Còn lại đều là bên trong hoàng thất.
Mục Thần Xuyên nghe vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước.
“Nguyên Đan tầng năm…”“Cũng không khó.
”“Ngày nào đến kinh đô?”“Ba ngày sau.
” Cổ Linh Lung thu ánh mắt về, có chút thất vọng.
Nàng không nhìn ra được bất kỳ đầu mối nào từ trên mặt Mục Thần Xuyên.
“Tốt.
”“Làm phiền công chúa tới cáo tri, hãy thay bản toạ chào hỏi Đại Yến Vương.
”Mục Thần Xuyên mỉm cười đứng dậy.
“Nhất định.
”“Mục tộc trưởng đi thong thả.
”Cổ Linh Lung cúi đầu, sau đó quay người rời đi.
Một luồng thần niệm ba động mạnh mẽ phân biệt truyền tới Thiên Trần phong, Hạo Nguyệt phong và Lãng Điệp phong.
Không bao lâu, ba người Mục Trần, Mục Lãng, Mục Nguyệt Dao đã xuất hiện bên trên chủ phong.
Mục Thần Xuyên trình bày sự tình về kinh đô học phủ.
Sau đó là trưng cầu ý kiến của bọn hắn.
Dù sao tu hành đến cảnh giới Tử Phủ, muốn tăng lên một cảnh giới nhỏ thì cũng cần rất nhiều cảm ngộ thiên địa.
Tranh bá cùng những thiêu kiêu tuổi nhỏ hơn không nhất định là đường của bọn hắn.
Thuận tâm mà làm mới là đạo của tự mình.
Không ngoài dự đoán của Mục Thần Xuyên.
Mục Lãng đứng ra trước tiên, đáp ứng.
Đối với hắn mà nói đây chỉ như đổi một chỗ trang X mà thôi, cớ sao không đi.
Trái lại hai người kia vẫn còn đang do dự.
Ánh mắt Mục Thần Xuyên nhìn về phía Mục Nguyệt Dao, nói khẽ.
“Mục Dao, thời gian quật khởi của Mục gia ta quá ngắn.
”“Biết rất ít những phương pháp, công pháp tu hành của Thần Thể.
”“Có lẽ chuyến đi này là cơ duyên không nhỏ của ngươi.
”Mục Nguyệt Dao nghe hắn nói xong, đôi