Tiếng ồn ào hấp dẫn không ít người tới xem.
Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên:- Giấu kỹ súng chờ ta ở đây, ta tới phía trước nhìn xem có chuyện gì.- Ừ.Nhan Lục Nguyên gật đầu.Nhâm Tiểu Túc không thể bảo vệ hắn từng giờ từng phút.
Hắn phải tự học cách bảo vệ mình, thậm chí là bảo vệ mọi người.Nhâm Tiểu Túc đi tới trung tâm tiếng ồn.
Với tố chất thân thể hắn hoàn toàn chen vào trong được.
Nhâm Tiểu Túc đi tới gần chỗ phát sinh hỗn loạn nhất thì thấy Vương Nhất Hằng hung dữ nói:- Ta bảo ngươi đưa đồ ăn cho ta, ngươi không hiểu tiếng người?- Có điều ta cũng đói bụng mà.Nam tử trung niên đeo mắt kiếng bị Vương Nhất Hằng chĩa súng vào ót nói.
Âm thanh mang tiếng nức nở, tựa hồ khi sống trong hàng rào hắn chưa từng thấy ai hung ác thế này.Kỳ thật người quản lý nhà xưởng, tỷ như Vương Nhất Hằng đều là người trong hàng rào.
Có điều họ ra ngoài thời gian lâu như thế, bản thân ít nhiều cũng bị nhiễm tính hung hăng.Họ là khâm sai mà hàng rào phái ra, trong tay có súng, vì thế đã sớm có thói quen hơn người bình thường.Lúc này mọi người đã bước vào “thế giới” không có trật tự, cũng đã biến thành dã thú.
Trước đó không lâu, Vương Nhất Hằng chỉ thiếu quỳ xuống cầu xin La Lam nữa thôi.Vương Nhất Hằng nói với người bên cạnh:- Lục soát toàn thân hắn, bên kia còn hai tên mập mạp nữa, lục túi của chúng!Người bên cạnh hắn là công nhân nhà xưởng.
Bình thường công nhân đều nghe Vương Nhất Hằng chỉ huy.
Lúc này Vương Nhất Hằng lại có súng, còn hứa hẹn khi tới hàng rào 109 sẽ sắp xếp cho họ.
Vì thế những người này trở thành tâm phúc của Vương Nhất Hằng.Có điều họ chỉ lưu dân bình thường, sao họ dám đụng chạm vào người trong hàng rào.Vương Nhất Hằng thấy người bên cạnh bất động thì giận dữ:- Làm sao, lời ta nói không là cái thá gì nữa phải không? Hiện tại lão tử có súng, ta nói lục là lục, ngươi cứ yên tâm đi, họ không có súng đâu!Nhâm Tiểu Túc nghe được tin tức từ những lời này: Bên trong hàng rào có quản chế việc dùng súng.
Vì thế Vương Nhất Hằng mới tự tin những người khác không có súng.Nhâm Tiểu Túc liếc mắt một cái, đám lưu dân đã vô thức đứng về phía của Vương Nhất Hằng.
Một phần trong thị trấn Vương Nhất Hằng cũng nổi danh, mặt khác hắn còn có súng.Lúc này, một nam tử trung niên đi tới trước mặt đám người:- Vương Nhất Hằng, tốt nhất ngươi nên buông súng xuống.
Đây không phải là nơi ngươi có thể làm mưa làm gió.- Mã cục trưởng!Vương Nhất Hằng như giật mình:- Sao ngài lại ở đây?Mã cục trưởng cười lạnh:- Làm sao, ngươi tưởng chúng ta chết hết rồi.
Đưa súng cho ta!Súng?Vương Nhất Hằng vô thức nhìn súng trong tay mình.
Tựa như đã ra quyết định gì đó, rất nhanh, hắn cười lạnh nổ súng bắn Mã cục trưởng.Phanh một tiếng, Mã cục trưởng nằm trong vũng máu, hay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Căn bản ông ta không ngờ Vương Nhất Hằng lại biết dùng súng!Mọi người xung quanh thét chói tai lùi về sau.
Có điều họ có thể lùi về đâu chứ?Vừa rồi Vương Nhất Hằng do dự là vì hắn từng sống ở nơi Mã cục trưởng quản lý.
Có điều sau đó rất nhanh hắn đã kịp phản ứng lại.
Hiện giờ hàng rào 113 không còn, Mã cục trưởng tính là cái quái gì!Vương Nhất Hằng lạnh lùng nói:- Hàng rào 113 không còn, đến hàng rào 109 mọi người bắt đầu lại lần nữa.
Ta không phải kẻ lạm sát người vô tội.
Thế nhưng còn có ai không nghe lệnh ta thì đừng trách ta không khách khí.Trong đám nạn dân này nhất định có người từng làm chức cao trong hàng rào.
Nhưng như vậy thì sao, rời khỏi hàng rào 113 họ cũng chẳng là gì cả!Nhâm Tiểu Túc lùi về sau, khi Vương Nhất Hằng giết người.
Tuy những người khác không có phản ứng gì nhưng sớm muộn gã ta và đám nạn dân cũng có xung đột.Bất quá điều này có liên hệ gì tới hắn?Không có quan hệ nửa xu.
Về phần Vương Nhất Hằng giữ súng, thật sự Nhâm Tiểu Túc không để vào mắt.
Vừa rồi hắn thấy tư thế Vương Nhất Hằng nổ súng không chuyên nghiệp lắm.
Nếu gã tiếp tục nổ thêm vài phát súng nữa, làm không tốt lực phản chấn sẽ khiến khẩu súng bay khỏi tay gã.Trên đường Nhâm Tiểu