Mới vừa rồi, Nhâm Tiểu Túc còn phủ nhận quan hệ thầy trò với Trần Vô Địch.
Kết quả bây giờ vừa chuyển mắt hai người họ đã diễn một màn thầy trò tình thâm?Nhan Lục Nguyên và Vương Phú Quý kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc lấy một bình sứ nhỏ ra.
Vương Phú Quý hít một hơi, Nhâm Tiểu Túc còn lấy thuốc bảo bối của hắn ra.
Lúc trước Vương Phú Quý khuyên thế nào Nhâm Tiểu Túc cũng không chịu bán lại! Còn bây giờ, Nhâm Tiểu Túc nguyện ý lấy cho Trần Vô Địch dùng miễn phí!Đây có phải là Nhâm Tiểu Túc không?Nhưng chỉ có Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, Trần Vô Địch có chứng vọng tưởng thích hàng yêu trừ ma, giúp đỡ người khác sẽ là thần khí giúp hắn kiếm được cảm tạ tệ trong tương lai!Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng tồn tại tâm tư lợi dụng Trần Vô Địch.
Bất quá hắn thấy ánh mắt chân thành của Trần Vô Địch, bỗng nhiên có chút xúc động, thở dài quay đầu nhìn về phía Vương Phú Quý.Bên này, Vương Phú Quý vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng trong khiếp sợ thì chợt nghe Nhâm Tiểu Túc nói:- Bát Giới, lấy cho đại sư huynh chút gì đó ăn đi…Vương Phú Quý:- ???Bị điên rồi! Vương Phú Quý cảm thấy cả thế giới này điên mất rồi!Tuy nghĩ vậy, Vương Phú Quý vẫn thành thật lấy bánh ngô tới đưa cho Trần Vô Địch.- Cám ơn sư phụ!Trần Vô Địch cầm bánh ngô dồn vào miệng.
Hắn thật sự rất đói!“Điểm cảm tạ tới từ Trần Vô Địch, +1!”Cung điện sẽ không sai, đây là lời cảm tạ thật tâm.Nhâm Tiểu Túc nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Trần Vô Địch, trong chớp mắt hắn cảm thấy quan hệ thầy trò này cũng không tệ…Trần Vô Địch ngẩng đầu:- Sư phụ, ta đói!Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đồ đệ này không chỉ biết đánh nhau, có thể biết kiếm ăn nữa…Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:- Đồ đệ à, ngươi biết cái gì gọi là hóa duyên không?- Biết!Trần Vô Địch gật đầu.- Ta chỉ cho ngươi biết mấy người, ngươi tới tìm họ kiếm cơm đi…Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chỉ về đám lưu dân kia.
Đó đều là tâm phúc của Vương Nhất Hằng.
Nhâm Tiểu Túc biết đám người kia dành được đồ ăn, nhất định vẫn còn đồ thừa cất giấu trong người.- Được, sư phụ!Trần Vô Địch cầm theo kim cô bổng đi kiếm đám lưu dân nọ.
Mấy người kia bị dọa cho tụt quần.
Phải biết hiện giờ Vương Nhất Hằng vẫn đang nằm dưới đất kêu rên đó!Đây gọi là hóa duyên? Có khác gì ăn cướp đâu? Vì sao bọn họ làm thì gọi là ăn cướp, còn Trần Vô Địch làm thì gọi là hóa duyên?!Họ nhìn Vương Nhất Hằng, quyết đoán lấy hết đồ ăn trong người ra.
Trần Vô Địch cầm một đống lên đi tới bên người Nhâm Tiểu Túc.
Có chocolate, có bánh quy, Trần Vô Địch tựa như trong công nói với Nhâm Tiểu Túc:- Sư phụ, cho người ăn.Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:- Đây đều là ngươi lấy được, tự giữ lại cho mình ăn đi.Nói thật, Nhâm Tiểu Túc thật sự không có ý đoạt đồ ăn của Trần Vô Địch.
Khi dễ người khác hắn không có tí áp lực tâm lý nào.
Nhưng chẳng biết vì sao, khi đối diện với Trần Vô Địch hắn lại thấy nội tâm có cảm giác tội lỗi…Có lẽ, đây là một loại thiên phú của Trần Vô Địch…Bên cạnh đó có không ít tiểu cô nương trong hàng rào ngưỡng mộ nhìn Trần Vô Địch.
Trông Trần Vô Địch cũng rất thanh tú, vừa rồi hắn ra tay trừng trị ác nhân, trừ việc hắn mặc đồng phục của bệnh viện tâm thần có chút chướng mắt ra thì rất giống một anh hùng.Nhóm tiểu cô nương len lén đánh giá Trần Vô Địch.
Các đang ở tuổi chớm nở mối tình đầu.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, người cho các nàng một tí cảm giác an toàn sẽ dành được rất nhiều hảo cảm của những cô gái này.Chỉ có ánh mắt Khương Vô vẫn dán lên người Nhâm Tiểu Túc.
Đột nhiên nàng cảm thấy Nhâm Tiểu Túc tuy không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải người xấu.Phong ba ngắn ngủi qua đi, mọi người dẫn bình tĩnh lại, họ cần phải nghỉ ngơi, ngày mai còn phải di chuyểnNhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút kỳ quái.
Đám lưu dân đoạt không ít đồ của