Vì Nhâm Tiểu Túc sớm chạy thoát nên họ luôn chạy trước nạn dân.
Nhâm Tiểu Túc từng quay đầu lại nhìn, dường như số lượng không nhiều bằng khi ở Cảnh Sơn.Chẳng lẽ vì núi lửa phun trào nên quân số của chúng giảm?Bất quá đây là chuyện tốt.
Nhâm Tiểu Túc chỉ ước chúng chết sạch ở Cảnh Sơn cho rồi!Nhâm Tiểu Túc vừa dẫn mọi người chạy như điên vừa quát với Khánh thị:- Không cần nổ súng, chạy đi!Nhâm Tiểu Túc lo Khánh thị không phân biệt tốt xấu mà nổ súng giết người hàng loạt.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc cau mày, nếu Khánh thị có động tác muốn nổ súng, hắn chỉ có thể cưỡng chế dùng ảnh tử giết ra đường máu.Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc, bỗng nhỏ giọng nói thầm:- Ở kiếp này sát khí của sư phụ nặng quá… Bất quá quyết đoán hơn kiếp trước.Lúc này, Trần Vô Địch quay đầu nhìn ra sau lưng, chỉ thấy sau lưng họ huyết tinh ngập trời.
Vật thí nghiệm giết người cực kỳ tàn bạo, máu thịt văng khắp nơi!Tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết hỗn tạp một chỗ, phảng phất như đây chính là địa ngục.Thống khổ.Đây là nhân gian thống khổ.Kim cô bổng hiện ra trong tay Trần Vô Địch, ý niệm trảm yêu trừ ma hiện ra trong đầu hắn.
Có điều vật thí nghiệm quá nhiều, hắn đánh không lại.Nhâm Tiểu Túc che chở đám Tiểu Ngọc Tỷ nên không thấy, trong chớp nhoáng, trên người Trần Vô Địch như có hư ảnh kim sắc muốn phá kén mà ra.Đây chính là Hoàng kim giáp trong Tây du ký, còn có Phượng sí tử kim quan nữa!Có điều tất cả chưa kịp hiện ra, đỉnh đầu của Trần Vô Địch xuất hiện vòng kim cô! Sau đó Hoàng kim giá và Phượng sí tử kim quan dần tiêu tán.Trần Vô Địch đứng tại chỗ nhìn đám vật thí nghiệm hung tàn tới cực điểm…- Ặc, ta thấy nên đi kiếm Thiên đình cầu cứu binh! Sư phụ chờ ta một chút!Nói xong, Trần Vô Địch quay đầu bỏ chạy.Lúc này, Nhâm Tiểu Túc hô với Trần Vô Địch:- Đồ đệ, giúp mọi người cầm hành lý!Bây giờ chạy thoát thân, e rằng Vương Phú Quý, Vương Đại Long và Tiểu Ngọc Tỷ đều bị hành lý kéo chân, dần dà chạy còn không nhanh bằng đám nạn dân khác!Mà Trần Vô Địch có khí lực còn lớn hơn Nhâm Tiểu Túc, khiêng đồ không là vấn đề.Giờ khắc này, phía bên Khánh thị cũng sớm phát hiện tình trạng hỗn loạn.
Tuy nạn chân chạy trốn che khuất tầm nhìn của họ, khiến họ không nhìn rõ có chuyện gì xảy ra.
Có điều trước mặt hỗn loạn, La Lam không chút do dự trực tiếp lệnh cho chiến sĩ của tập đoàn nhanh chóng rút lui.Cho nên, khi nạn dân xông tới, Khánh thị đã bắt đầu chạy rồi.La Lam vừa chạy vừa hô với những người ngồi trên xe:- Các ngươi đi trước, lái xe nhanh lên!Thương binh trên xe trầm mặc, có người nói:- Chúng ta không thể bỏ rơi ngài.La Lam thở hổn hển:- Cút mau lên, mau đi.
Một đám thương binh bày đặt sĩ diện cái gì.Lúc này, vị trí của thương binh ngồi trên cao.
Họ có thể thấy được hiệu suất giết người của đám vật thí nghiệm phía sau.
Lấy tốc độ của đối phương, người bình thường dù chạy trối chết cũng chẳng thoát khỏi trận truy sát này.Nếu những vật thí nghiệm này bị những người ngã lại hấp dẫn thì tốt rồi.
Có điều… vật thí nghiệm chẳng chút lưu luyến đám người đã chết kia, chúng muốn tất cả mọi người!Lúc bấy giờ, câu nói “Chỉ cần chạy nhanh hơn đồng đội” trong truyền thuyết đã không dùng được nữa.
Tất cả mọi người đều phải chết!Những thương binh đó không nhận lệnh của La Lam mà quyết đoán dừng xe, đem súng ống đạn dược thảy xuống đất.
Tâm phúc Đường Chu của La Lam chỉ huy chiến sĩ nhanh chóng tạo ra một phòng tuyến xạ kích.
Hắn hét lớn:- Tới hai người, bảo vệ ông chủ lên xe rời đi!Lựa chọn của Đường Chu hoàn toàn chính xác.
Họ nhiều người như vậy chỉ có một phần ba là xe chưa nổi.
Còn lại hai phần ba không có khả năng chạy thoát vật thí nghiệm.
Mà tốc độ tử vong của nạn