Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc phải cứu La Lam là muốn thông qua La Lam tiến vào hàng rào 109!Hình ảnh La Lam và binh sĩ hài hòa của chung một chỗ hoàn toàn lọt vào mắt Nhâm Tiểu Túc.
Hơn nữa chỉ nhìn vào sự ủng hộ của chiến sĩ với La Lam và Khánh Chẩn là biết được đối phương ắt có chỗ hơn người.Vì thế Nhâm Tiểu Túc nghĩ, có thể dùng ân cứu mạng này hóa giải thù hận lúc trước không? Nếu hóa giải không được, tới lúc đó Nhâm Tiểu Túc giết chết La Lam cũng không muộn.Hắn cũng nghĩ qua chuyện giấu diếm thân phận của mình.
Ví dụ đổi tên, có điều về sau Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không nên.
Vì La Lam từng gặp qua Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ rồi!- Huynh đệ, giúp một tay!La Lam lau mặt nói:- Ta không tự bò ra được.Nhâm Tiểu Túc túm La Lam từ trong xe ra:- Đi nhanh lên, vật thí nghiệm sắp đột phá vòng vây rồi.Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa nói xong, La Lam đã tránh thoát Nhâm Tiểu Túc, ngơ ngác nhìn về phía Đường Chu.
Chỗ đó sắp bị vật thí nghiệm bao phủ rôif.Phòng tuyến vang lên tiếng súng dày đặc.
Tiếng lựu đạn thỉnh thoảng vang lên.
Nhất thời vật thí nghiệm vô pháp vượt qua phòng tuyến của tập đoàn Khánh thị.Trận chiến này đủ để thấy được chiến sĩ của tập đoàn trác tuyệt cỡ nào!Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:- Họ không thể cứu được.
Hiện tại ngươi có xông tới cũng chết vô ích thôi.La Lam hít sâu một hơi:- Không được, cám ơn ngươi đã cứu ta.
Có điều ta không thể đi!Nhâm Tiểu Túc thấy được La Lam thật lòng quan tâm chiến sĩ.
Bằng không khi nghe được vật thí nghiệm muốn đột phá phòng tuyến, phản ứng đầu lại là quan tâm thuộc hạ thế nào.Việc này khác với tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc về tập đoàn, hắn từng nghĩ đối phương chỉ là một đám động vật máu lạnh cao cao tại thượng.Trần Vô Địch quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc hỏi:- Đám Bát Giới đã chạy rất xa rồi.
Bây giờ chúng ta phải làm sao?- Đi thôi.Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, ý định buông tha cho kế hoặc này.
Bấy giờ, La Lam bắt đầu chạy tới chỗ của Đường Chu.
Hắn không thể vì vé vào hàng rào mà đi theo La Lam chịu chết.Nhâm Tiểu Túc thấy được La Lam cũng sợ hãi, đổi lại là ai cũng thế thôi.
Hiện giờ nạn dân toàn quân đều chết, chỉ có rất ít người thành công chạy thoát.
Nơi này đã thành một mảnh đất chết.Nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra.
Tên mập La Lam này dựa vào cái gì để vượt qua nỗi sợ hãi mà quay lại? Này cũng chẳng phải làm dáng, quay về chết là cái chắc!Có điều khi Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị rời đi, bỗng có tiếng sói truyền tới từ phương xa!Tiếng sói tru vang lên vô cùng đột ngột.
Nội tâm Nhâm Tiểu Túc không khỏi trầm xuống.
Chẳng lẽ đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương ư?Bất quá khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, thời điểm tiếng soi tru vang lên, đám vật thí nghiệm kia đã dừng tay, nhanh chóng lùi lại.
Chỉ một phút đồng hồ đã hoàn toàn chạy khỏi nơi này!Đây là sao?Nhâm Tiểu Túc đứng yên nhìn một màn này.
Hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ vật thí nghiệm sợ sói?Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn tưởng đàn sói sẽ khiến tình hình càng thêm tệ hại.
Không ngờ đàn sói ngược lại còn giúp họ ngăn vật thí nghiệm!Nhâm Tiểu Túc không cần biết giữa đàn sói và vật thí nghiệm đã có chuyện gì.
Hắn chỉ hi vọng mình có thể an toàn đi tới hàng rào 109!Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch:- Vô Địch, ngươi đi kiếm đám Vương Phú Quý đi…Trần Vô Địch sững sờ:- Ai là Vương Phú Quý?- Là Bát Giới… Không cần quay lại.
Một khi có chuyện lập tức chạy thoát thân.Nhâm Tiểu Túc nói.Không nói pháp dang hắn cũng không biết tên người ta…Trần Vô Địch hấp tấp đi.
Nhâm Tiểu Túc đi theo sao La Lam tới trụ sở Khánh thị.- Ông chủ, sao ngài quay lại?Đường Chu nằm nghiêng trên một cỗ thi thể, thở dốc:- Ngươi đi nhanh lên.
Khả năng cao chúng sẽ quay lại sớm thôi.La Lam ngồi xổm bên người Đường Chu.
Hắn liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy những chiến sĩ theo mình chạy khỏi hàng rào đã chết chín phần.Chỉ còn lại năm sáu người, mỗi người đều trọng thương, không sống được bao lâu nữa.Dù bây giờ họ chưa chết nhưng cũng không đủ sức đi tới hàng rào 109.Nhìn qua mà giật mình vì sự tàn bạo của vật thí nghiệm.La Lam ngồi xổm bên người Đường Chu:- Có chuyện gì cần nói rõ ư?Đường Chu cười cười:- Ông chủ bảo sẽ dẫn chúng ta tới hàng