Hàng rào vì chuyện lưu dân mà dấy lên một trận xông xao.
Có vài việc thời gian đầu truyền ra cũng không quá quan trọng, thế nhưng càng truyền sẽ càng trở nên nặng nề hơn.Tỷ như lần này, lúc đầu chỉ có ngươi lo lắng nói:“Lưu dân có thể mang mầm bệnh gì không.
Chung quy lúc trước hàng rào đều bảo lưu dân bị ô nhiễm.”Tới người thứ hai truyền đi đã biến thành:“Xong rồi! Lưu dân mang vi khuẩn tiến vào hàng rào!”Đến người thứ ba lại trở nên:“Đã có mấy chục người chết vì mầm bệnh của lưu dân!”Truyền tới cuối cùng:“Lưu dân muốn dùng mầm bệnh giết chết người trong hàng rào!”Tào Vũ Kỳ giữ khoảng cách với Nhâm Tiểu Túc.
Có điều mọi người ngồi cùng bàn, ngươi có giữ khoảng cách đi nữa thì chạy được đi đâu?Đối mặt chất vấn của Tào Vũ Kỳ, Nhâm Tiểu Túc không trả lời cũng không nói dối.
Hắn không nói mình không phải lưu dân, vì Nhâm Tiểu Túc luôn cho rằng việc hắn là lưu dân không phải chuyện sai lầm gì.Đây không phải thứ hắn có quyền lựa chọn, hơn nữa cũng chẳng có gì mất mặt cả.Sau khi tắm rửa tốt, Nhâm Tiểu Túc đã đổi một bộ quần áo mới với mong muốn dung nhập được nơi này.
Có điều hắn sẽ không phủ nhận thân phận của mình, chối bỏ 17 năm sống trên đời.Cho nên vào giờ khắc này, Tào Vũ Kỳ nhìn Nhâm Tiểu Túc im thì biết mình đáo đúng rồi.Lưu dân a!Tâm tình Tào Vũ Kỳ rất phức tạp, học sinh mới ngồi cùng bàn với nàng lại là lưu dân!Nói thật, hiện tại Tào Vũ Kỳ rất muốn đổi chỗ.
Có điều một vị lão sư lưng còng bước vào.
Chỉ thấy lão sư đặt giáo án lên bục giảng, chậm chạp nói:- Đã sắp thi cuối kỳ rồi.
Hôm nay chúng ta ôn tập hàm số lượng giác.Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ.
Hàm số là gì…Lúc trước Đường Chu từng hỏi Nhâm Tiểu Túc có muốn theo chương trình học hiện tại không.
Khi ấy Nhâm Tiểu Túc tràn đầy tự tin nói hắn học ở thị trấn rất tốt.
Loại chuyện này căn bản không phải vấn đề với hắn.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, những thứ Trương Cảnh Lâm dạy không giống trong hàng rào..Kỳ thật cũng không thể trách Trương Cảnh Lâm.
Hắn cũng chẳng phải lão sư chính quy.
Hơn nữa đại đa số học sinh đều là những cô cậu trẻ tuổi như Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long, cho nên hắn cũng không dạy cái gì cao cấp.Học sinh bằng tuổi Nhâm Tiểu Túc đa phần đều ở nhà phụ việc.
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc cực kỳ khát vọng tri thức mới đi tới trường học mà thôi…Cho nên, đây là nguyên nhân khiến Nhâm Tiểu Túc nghe giảng mà không hiểu cái gì cả!Trên đầu Nhâm Tiểu Túc mây đen dày đặc.Trước kia Nhâm Tiểu Túc đi học chỉ hận không thể tràn đầy tinh thần nhét hết kiến thức mà Trương Cảnh Lâm giảng vào đầu.Có điều lần này lại khác, hắn cũng muốn nhét cái gọi là hàm số lượng giác vào đầu.
Thế nhưng năng lực không cho phép, hắn nhét không nổi a!Thời điểm xử lý thủ tục nhập học, trường học đã phát sách giáo khoa cho hắn.
Đây đều là sách giáo khoa cấp ba, Nhâm Tiểu Túc muốn học lại cũng chẳng hiểu gì.Lúc nghỉ giữa giờ, Tào Vũ Kỳ chờ không nổi nữa mà đổi chỗ, cùng đám học sinh khác ghé đầu vào phòng học nói nhỏ.
Thỉnh thoảng mọi người lại phát ra tiếng kinh hô hoặc cau mày.Không cần nghĩ Nhâm Tiểu Túc cũng biết e rằng đám người này đang thảo luận thân phận lưu dân của hắn cùng khả năng tiềm tàng nguy hiểm…Người trong hàng rào không quá chào đón lưu dân.
Đây là cảm nhận của Nhâm Tiểu Túc, trong chớp mắt hắn thập chí cảm thấy sống ở thị trấn còn tự tại hơn nhiều.Đường nhiên, hiện giờ vật thí nghiệm và đàn sói hoành hành, sống trong thị trấn cũng chẳng còn an toàn như trước.E rằng lưu dân của hàng rào 109 vẫn chưa ý thức được.
Hiện giờ trong hoang dã tồn tại vô số thứ uy hiếp đến mạng sống của họ.Vì thế Nhâm Tiểu Túc và đám Nhan Lục Nguyên phải nhẫn nại cũng có nguyên nhân.
Vì bây giờ hắn chưa tìm được thứ gì chắn gió ngoài hàng rào.Nghỉ giữa giờ qua đi, phảng phất cả lớp đã biết chuyện Nhâm Tiểu Túc là lưu dân.
Thái độ của mọi người với hắn lãnh đạm hơn một ít.Nguyên bản có một ít học sinh muốn chủ động làm quen Nhâm Tiểu Túc thì tâm tình trở nên phức tạp hơn.Mấu chốt