Dường như cư dân trong hàng rào cũng không biết tin vật thí nghiệm mất tích.
Trên đường, cư dân không khác gì trước, nên làm gì lại làm, nên mua đồ ăn thì mua, nên khiêu vũ thì khiêu vũ.Lúc tối, Nhâm Tiểu Túc đã giao chuyện cho đám Vương Phú Quý xong.
Bất quá, buổi sáng bất ngờ có một cổ xe việt dã màu đen dừng trước cửa hàng.
Hai thanh niên bước xuống từ trên xe:- Chúng ta tới mang hàng hóa đi, Dương Tiểu Cận nói đã nói trước với ngươi rồi.Hai người này nói hàng hóa e rằng là Đông Phụ Nam.
Nhâm Tiểu Túc không hề hoài nghi thân phận của họ.
Vì chuyện này chỉ có hắn và Dương Tiểu Cận biết.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:- Các ngươi là đồng bộ của Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ?Kết quả hai thanh niên nhìn nhau cười nói:- Chúng ta còn chưa đủ tư cách, ngài cũng không cần hỏi nhiều.Tình huống này là sao? Nhâm Tiểu Túc có phần buồn bực không biết chức vị của Dương Tiểu Cận trong tổ chức là gì.
Nhìn qua rất giống ở tầng lớp cao?Bất quá thời gian còn chưa tới.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang đợi cung điện thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Hắn nhìn đồng hồ, cách thời gian 7 ngày còn nửa tiếng nữa.Nhâm Tiểu Túc nhìn hai thanh niên:- Bây giờ còn chưa tới lúc, ráng chờ một lát.Hai thanh niên nghi ngờ:- Sao phải chờ? Ngài còn chuyện gì quan trọng ư?Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, cũng không thể nói các ngươi biết là nhiệm vụ chưa hoàn thành a.
Hắn suy nghĩ một lúc:- Đúng, rất quan trọng.
Các ngươi tới sân sau trước, ta phải nói chuyện với nàng.Không tới 5 phút đồng hồ sau, hai thanh niên thấy Đông Phụ Nam đã hết sưng thành thật ngồi trên ghế đẩu.
Đối diện với nàng là Nhâm Tiểu Túc:- Tin rằng quá trình lao động gần đây đã khiến ngươi nhận ra sai lầm của mình.
Hôm nay ta cho ngươi rời đi.
Hy vọng ngươi tới bên kia sống cho thật tốt, công hiến với xã hội.
Làm một siêu phàm giả có ích…Nói một chút mà đã qua nửa canh giờ…Hai thanh niên của Tên Côn Đồ chấn kinh.
Đây chỉ là chờ một lát ư?!Vốn họ tưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ nói một hai câu, nhưng họ tuyệt đối không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại có thể nói lâu đến vậy.Đến cùng Đông Phụ Nam đã làm ra tội ác tày trời gì mà phải chịu giáo dục tư tưởng trong thời gian dài thế này…Mắt thấy biểu tình Đông Phụ Nam dần tan vỡ.
Rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng nghe âm thanh thông báo của cung điện:“Nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành.
Mở khóa thương phẩm mới trong máy bán hàng tự động.”Nhâm Tiểu Túc thả lỏng, kéo thời gian xong rồi.
Đông Phụ Nam thấy Nhâm Tiểu Túc ngừng nói thì kích động tới phát khóc.
Lúc trước Trần Vô Địch nói Nhâm Tiểu Túc là sư phụ hắn, Đông Phụ Nam còn không tin, không ngờ Nhâm Tiểu Túc dài dòng chẳng khác nào Đường Tăng!Nhâm Tiểu Túc vui vẻ hớn hở nói với hai thanh niên:- Đi đi, các người dẫn nàng đi được rồi.Lúc này, hai thanh niên nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Đông Phụ Nam thì họ thầm nhủ trong lòng, khả năng sau này không cần quá trình cảm hóa nữa.
họ cảm thấy chỉ cần mình dẫn Đông Phụ Nam rời khỏi Nhâm Tiểu Túc, nàng đã cảm động tới chết rồi…Đợi Đông Phụ Nam được mang đi, Nhâm Tiểu Túc mới có cơ hội vào xem thương phẩm mới.
Chỉ thấy bên trong cửa kính trong suốt của máy bán hàng tự động có thêm một ô vuông mới.Nhâm Tiểu Túc nhìn đồ vật kia có phần nghi hoặc.
Sao trông cứ như một bộ bài vậy?Hắn thật vất vả mới hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng lại là bộ bài quỷ quái gì thế này? Kêu hắn chơi đấu địa chủ với Vương Phú Quý và Nhan Lục Nguyên à?Bài tú lơ khơ là một trong những loại giải trí đứng đầu của thời đại này.
Vì thế khi thấy nó trong máy bán hàng tự động, Nhâm Tiểu Túc không khỏi hoang mang.Chỉ thấy ở dưới ô vuông kia viết giới thiệu là: Bài tú lơ khơ bạo liệt!Nhâm Tiểu Túc thở bỏ 1 cảm tạ tệ vào.
Kết quả máy bán hàng tự động lại cho ra một lá bài!… Lá bài tú lơ khơ này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Ngươi bạo liệt