Kỳ thật, dù Nhan Lục Nguyên không báo cho Khương Vô thì ngày mai Nhâm Tiểu Túc cũng sẽ đi.Bất quá hắn có nói rõ với Khương Vô:- Khương lão sư, e rằng sắp tới hàng rào không còn an toàn.
Chúng ta thuê cái sân nhỏ này là để tiện cho việc chạy trốn.Khương Vô vén tóc mình ra sau tay, nhẹ giọng:- Ừ, ta đã rõ.- Ngươi có gì muốn hỏi không?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:- Ví dụ cái gì nguy hiểm? Sao nghiêm trọng tới mức phải chạy trốn?Khương Vô cười nói:- Ngươi làm thế nhất định có lý do.
Lúc trước chúng ta đi theo ngươi mới có thể sống sót.
Hiện tại ngươi phán đoán nguy hiểm, chúng ta có gì mà không tin.Cả ngày này, Nhâm Tiểu Túc đối mặt với vô số nghi vấn.
Hiện tại có người tin hắn, khiến hắn không khỏi ngoài ý muốn:- Khương lão sư, ngươi có thể dẫn theo học sinh tới ở tạm trong nhà này của chúng ta.
Nhưng nói trước, phòng trong nhà không đủ.
Các ngươi chỉ có thể ngủ dưới đất hoặc trong sân.
Hơn nữa lúc chạy trốn, chúng ta sẽ không cung cấp thức ăn cho các ngươi.
Ai chạy theo kịp thì chạy.- Ừ, ta đã rõ.Khương Vô gật đầu.Tuy Nhâm Tiểu Túc có thiện ý muốn giúp Khương Vô một tay nhưng hắn tuyệt không mạo hiểm khiến người khác liên lụy tới mình khi chạy nạn.Vật thí nghiệm có thể khiến La Lam chạy trốn nhất định rất kinh khủng.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, hẳn số lượng vật thí nghiệm còn nhiều họ tưởng tượng lúc trước.Lúc này, Khương Vô nhìn về phía thật nhiều xe đạp trong sân nhà Nhâm Tiểu Túc:- Các ngươi tính lái xe đạp chạy trốn?- Vâng.Nhâm Tiểu Túc gật đầu:- Đến lúc đó tốc độ của chúng ta sẽ khá nhanh.
Có khả năng các ngươi không đuổi kịp.Một chiếc xe đạp trong hàng rào phải hơn cả ngàn đồng.
Đầu năm nay, những thứ liên quan tới sắt thép đều cực kỳ khan hiếmTuy trường học có trả lương cho Khương Vô, hơn nữa nhóm đệ tử cũng có phụ cấp nhưng nếu mua đủ vật tư trên đường chạy nạn thì không thể mua thêm xe đạp.Khương Vô do dự nửa ngày, vốn nàng tính mở miệng mượn tiền, có điều cuối cùng lại thôi.
Chung quy nàng lấy lý do gì để mượn tiền Nhâm Tiểu Túc mua xe đạp?Trong lúc vô tình, Nhâm Tiểu Túc nói:- Kỳ thật bên cạnh hơn 10m có một cửa hàng xe đạp.
Ngươi có thể đợi khi hàng rào xảy ra chuyện thì qua đó “mượn” người ta một chiếc…Lúc này Nhan Lục Nguyên chấn kinh:- Ca, ngươi xác định là mượn chứ? Bộ ngươi tính trả lại hả?Nhâm Tiểu Túc im lặng, hắn biết như vậy có chút không tốt.Lúc này, Khương Vô lắc đầu:- Như vậy sẽ dạy xấu học sinh.Nhâm Tiểu Túc không lên tiếng.
Hắn nghĩ, người có tinh thần chính nghĩa không sai.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc chịu giúp Khương Vô, chẳng phải là vì ánh sáng tinh khiết trên người nàng ư.Có điều bây giờ hắn cũng lực bất tòng tâm, Nhâm Tiểu Túc cũng không có biện pháp.Bấy giờ lại nghe Khương Vô nói:- Bất quá ta biết trong hàng rào có chỗ cho thuê xe*.
Một tháng 90 đồng, chỉ cần để lại chứng minh thư và 300 đồng là được.
Như thế ta có đủ tiền thuê.Số tiền 300 đồng không đủ mua xe.
Có điều nếu giữ chứng minh thư thì không sợ khách chạy.
Chung quy hàng rào đóng cửa thì chẳng ai ra được.
Mà Khương Vô và đám đệ tử có trong tay 600 đồng phụ cấp.
Sau khi thuê xe, tiền dư còn có thể mua vật tư đi đường.*Chỗ này mình chưa rõ là xe hơi hay xe đạp nên sẽ bỏ ngỏ.
Bạn nào biết hãy bình luận hỗ trợ mình nhé!Mà khi đó, chứng minh thư của hàng rào 109 đã trở nên vô dụng rồi.Bất quá Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:- Thuê xe và mượn xe có gì khác nhau đâu? Chúng ta đều biết, xe này sẽ không cách nào trả lại mà.Khương Vô thấp giọng nói:- Tóm lại vẫn có thể bồi thường cho chủ quán một ít.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:- Nhưng vẫn là dạy xấu học sinh.Khương Vô kiên định:- Vậy ta không nói chúng biết.Nhan Lục Nguyên:- ….Vương Phú Quý:- ….Nhâm Tiểu Túc nhìn Khương Vô suy nghĩ, đây chẳng phải là giả nhân giả nghĩa à?Nghe lời Khương Vô nói, Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được sự giãy dụa trong lòng nàng.Khương Vô là người nói và làm như một.
Lúc trước khi chạy tới hàng rào