Đám người Vương Phú Quý đứng ở miệng cống lẳng lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc tiến vào hàng rào nguy hiểm.
Đôi khi Vương Phú Quý cảm thấy lá gan của Nhâm Tiểu Túc thật lớn.
Nơi người khác không kịp tránh thì hết lần này tới lần khác hắn lại dám tới.Phải nói, Vương Phú Quý cảm thấy quyết định dẫn Vương Đại Long đi theo Nhâm Tiểu Túc là điều đúng đắn nhất cả đời.
Lúc trước nếu không phải theo Nhâm Tiểu Túc, dù hắn may mắn sống sót sau trận đại nạn kia, hẳn cũng rất nhanh bởi tai nạn khác.Hiện giờ, thế giới này đã quá nguy hiểm rồi.Hai ngày nay, Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý chạy đôn chạy đáo mua vật tư, gặp được không ít chủ quán hỏi han khiến có lúc Vương Phú Quý cảm thấy nếu không có loại thiên tai như động đất, hẳn hàng rào cũng chẳng có việc gì.Nhưng cuối cùng chứng minh, sự lựa chọn của Nhâm Tiểu Túc vô cùng chính xác.Lúc này, Nhan Lục Nguyên kinh ngạc nhìn hướng Nhâm Tiểu Túc rời đi.
Tiểu Ngọc Tỷ thở dài:- Lục Nguyên, ngươi lo cho Nhâm Tiểu Túc sao?Mọi người đều biết hai huynh đệ rất thân nhau.
Nhan Lục Nguyên lo cho Nhâm Tiểu Túc cũng là hợp tình hợp lý.
Có điều Nhan Lục Nguyên bỗng lắc đầu nói:- Ta chỉ nghĩ có nên nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc để xe đạp lại không…Tiểu Ngọc Tỷ:- ???Giờ khắc này, mặt mũi mọi người chấn kinh phát hiện.
Đúng thật vừa rồi Nhâm Tiểu Túc đi còn khiêng theo chiếc xe đạp!Chỉ là tình huống quá mức khẩn cấp, quyết định của Nhâm Tiểu Túc khiến họ chấn kinh nên bỏ qua chi tiết này!Đột nhiên Vương Phú Quý cảm giác được, nguyên bản hình tượng Nhâm Tiểu Túc vừa dựng lên trong lòng mọi người bỗng tan biến sạch…Chỉ thấy Nhan Lục Nguyên gác chân lên xe đạp:- Đi thôi, anh trai ta dám trở về tất nhiên đã nắm chắc.
Chúng ta đi tới hướng Bắc!Trần Vô Địch ưu sầu nhìn hàng rào phía sau:- Chỉ sợ kiếp này sư phụ muốn chạy trốn với Nữ vương của Nữ Nhi Quốc.
Vậy chúng ta đi Tây Thiên thỉnh kinh thế nào đây.Nhan Lục Nguyên an ủi:- Không có việc gì, chúng ta dẫn Nữ vương đi cùng.Trần Vô Địch xoắn xuýt nữa ngày, miễn cưỡng trả lời:- Cũng được a.…Cao ốc chỗ Dương Tiểu Cận đứng chỉ cách miệng cống tầm 1 km.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn cao ốc rồi thở dài để xe đạp lại ven đường.
Hắn quên để lại xe đạp cho đám Nhan Lục Nguyên rồi.Không gian lưu giữ đã chứa đầy vật tư.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có thể lấy bớt vật tư ra, bỏ xe đạp vào.
Có điều hiện tại không kịp.Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc thấy phía trước có vô số lưu dân chạy trốn tới miệng cống hàng rào.
Phía sau họ là mấy vật thí nghiệm điên cuồng đuổi theo.Những vật thí nghiệm kinh khủng kia dọa cư dân trong hàng rào tới phát khóc.
Không ít người chạy trước đã vứt giày đi đâu không biết.
Còn vài người chạy giữa mùa đông chỉ mặc bộ đồ ngủ đơn bạc.
Xem bộ dáng hẳn vừa trốn ra từ phòng ngủ.Lúc này, những người từng thảo luận về âm nhạc và thời trang trên tàu điện rốt cục cũng hiểu rõ, thế giới ngoài hàng rào là bộ dạng gì.Lúc Nhâm Tiểu Túc vào hàng rào hắn đã có cảm giác: Bên ngoài hàng rào đã thay đổi hết thảy nhưng bên trong hàng rào vẫn như cũ.
Những người này trốn trong hàng rào hưởng thụ cảnh thái bình thịnh thế giả tạo dưới sự bảo vệ của những bức tường cao, cũng chính vì thế mà tự đeo gông xiềng lên người mình.Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Cận trên sân thượng.
Chỉ thấy vật thí nghiệm đã trèo tới nơi.
Có điều nghênh đó nó là họng súng lớn đen ngòm.Vật thí nghiệm không sợ đạn, dù là đạn Automatic Rifle* bắn lên người chúng trong phạm vi 10 thước cũng không ảnh hưởng gì.*Một loại súng trường.Nhưng trong đó không bao gồm súng ngắm.Khí lực Dương Tiểu Cận đủ lớn để điều khiến hướng súng.
Chỉ nghe một tiếng rền vang, vật