Tin tức hàng rào 109 bị vật thí nghiệm phá hủy và chiếm lĩnh nhanh chóng truyền tới các hàng rào khác.Nếu nói hàng rào 113 và 112 bị hủy diệt là do thiên tai, con người không cách nào chống trả thì việc hàng rào 109 bị hủy diệt nói lên nền văn minh nhân loại tiếp tục chịu sự khiêu chiến của vật thể phi nhân loại.Vì hàng rào 109 không bị hủy diệt do thiên tai nên sự uy hiếp này tới từ sinh vật mới, đồng thời sự công kích tộc đàn của giống loài này cũng rất mạnh.Hàng rào thống lĩnh thế giới đã thống trị tầm 100 năm, cùng lắm là 200.
Cho nên con người đã có thói quen ỷ lại vào hàng rào.Bây giờ, sự xuất hiện của vật thí nghiệm báo cho nhân loại biết, họ lần nữa phải nhìn nhận lại thế giới này.Đường từ hàng rào 109 tới hàng rào 111 của Khánh thị khá bằng phẳng.
Lúc này không biết đội xe bọc thép đã đi nơi nào, chỉ còn hai chiếc xe việt dã chạy vội trong cánh đồng bát ngát.
Nơi xe việt dã chạy qua bốc lên vô số cát bụi, nhìn từ xa thấy được thanh thế kinh người cỡ nào.Khánh Chẩn ngồi ở ghế sau xe nhắm mắt dưỡng thần.
Dường như hắn đã suy nghĩ tới vấn đề gì đó.
La Lam ngồi bên cạnh miệng không ngừng nhóp nhép, thỉnh thoảng xoay qua nói gì đó với Khánh Chẩn.- Chúng ta phải về hàng rào 111 thúc thủ chịu trói thật à?La Lam tức giận, bất bình nói:- Đoàn chủ tịch là tá ma giết lừa mà.
Chúng ta là nhiều chuyện cho Khánh thị như thế, kết quả bây giờ nói giam lỏng liền giam lỏng?Khánh Chẩn mở mắt ra, lẳng lặng nhìn La Lam:- Ý ngươi nói ngươi là con lừa, không muốn cõng ta…- Á á, dùng sai từ rồi,La Lam cải chính:- Nhưng ngươi hiểu rõ ta có ý gì mà.- Khánh thị là nhà của chúng ta, không về đó thì đi đâu?Khánh Chẩn buồn chán nói:- Lần này ngươi theo ta về, ở chung một chỗ với ta.
Ở bên cạnh ta cũng coi như an toàn, để ngươi ở trong hàng rào khác, chẳng biết ngươi lại gây ra chuyện gì.- Ta gây sự cũng không tự bôi nhọ mình mà.La Lam không vui:- Không phải ta đã thành công lấy được thành quả nghiên cứu của Lý thị đó ư.
Chỉ là bị ngươi đưa ra ngoài mà thôi.
Nói đi, sao ngươi lại đưa cho cô nàng Dương thị kia.
Dù kỹ thuật người máy nano của chúng ta không có tiến triển gì.
Có điều vạn nhất sau này đột phá thì sao.
Ngươi nghĩ đi.
Hai ta đều là người bình thường, người máy nano này có thể giúp chúng ta không khác gì siêu phàm giả!Khánh Chẩn không muốn nói nhiều:- Ta không thích chém chém giết giết.- Nhưng ngươi vẫn luôn làm chuyện chém giết này mà.La Lam nói:- Tất cả mọi người đều cho rằng đây là chuyện ngươi am hiểu nhất.- Ta am hiểu nhất là làm vườn.Khánh Chẩn nghiêm túc giả thích:- Ta cảnh cáo ngươi, sau khi quay về không được đụng vào vườn của ta.- Biết rồi.La Lam bĩu môi:- Ta đụng mấy cái hoa hoa cỏ cỏ của ngươi làm gì.
Ta có thể đi “đụng” nữ nhân mà.
Nói mới nhớ, ta cảm thấy tiếc cái ổ cứng HDD đó quá.Khánh Chẩn cười nói:- Không cần tiếc, một hàng rào của Lý thị bị hủy.
Thành quả nghiên cứu bị đoạt đi.
Vì giải quyết mâu thuẫn nội bộ họ sẽ hướng mũi dùi ra ngoài.
Khi đó Dương thị sẽ trở thành mục tiêu của họ.
Hai người láng giềng đánh nhau, chúng ta có thể vô tư ngồi nhìn.- Đánh nhau dễ vậy à.
Đã lâu rồi chúng ta không thật sự chiến đấu.La Lam nói:Khánh Chẩn nhìn khung cảnh bên ngoài, bình tĩnh nói:- Vấn đề ở chỗ này.
Rất lâu con người chưa có chiến tranh.
Nếu nhân loại chúng ta không phát động chiến tranh thì còn gì là nhân loại tham lam nữa.- Nhìn ngươi nói xấu con người kìa.
Ta không thích chiến tranh, cuộc sống sẽ trở nên bức bách.La Lam nói:- Bất quá hiện tại Tên Côn Đồ đã phát hiện trụ sở bí mật của ngươi, ngươi phải tăng cường đề phòng mới được.Khánh Chẩn bình tĩnh:- Họ chưa phát hiện, chỉ suy đoán mà thôi.- Sao ngươi biết?La Lam sững sờ.- Lấy tính cách của Tên Côn Đồ….Khánh Chẩn cười nói tiếp:-