Với tố chất thân thể của Nhâm Tiểu Túc, chỉ ngã xe đạp không khiến hắn bị thương.
Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ bùn đất và tuyết trên người rồi đứng dậy:- Vô Địch à, lần sau gặp loại chuyện bất bình này.
Ngươi để ta tới làm là được.
Ngươi lái xe cho tốt vào được không?- Ờ, được sư phụ!Trần Vô Địch vội vàng tới nâng xe dậy, tiếp tục chở Nhâm Tiểu Túc đuổi kịp đội ngũ.Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đàn sói ở phương xa.
Chỉ thấy cảnh tượng nạn dân chạy trốn cũng không kinh động tới chúng.
Đám bạch lang kia đứng trong tuyết bất động, bộ dáng nhàn rỗi không có chuyện gì quan sát.Có điều Nhâm Tiểu Túc thật sự nghĩ mãi không rõ, đền cùng chúng có mục đích gì.Trần Vô Địch vừa đạp xe vừa nói:- Sư phụ, sao trên đời luôn có người muốn làm tổn thương người khác để đạt được chuyện mình muốn vậy?- Đây là sự ti tiện trong tính người.Nhâm Tiểu Túc không thèm để ý mà đáp.- Sao mấy người đó không làm mà muốn hưởng vậy?Trần Vô Địch hỏi.- Cũng là sự ti tiện trong tính người.Nhâm Tiểu Túc đáp.Lúc này, bỗng nhiên âm thanh của Trần Vô Địch có chút sa sút:- Vậy sư phụ, ngươi nói xem, về sau ta bênh vực kẻ yếu thế nào.
Người xấu nhiều như vậy, vạn nhất ta cứu nhầm người xấu thì sao?Nhâm Tiểu Túc có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lời nói của Trần Vô Địch.
Dường như ý nghĩ muốn làm anh hùng của hắn có chút dao động.Tuy chính Nhâm Tiểu Túc không muốn làm anh hùng nhưng hắn thấy phẩm chất này của Trần Vô Địch rất đáng quý.Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích với Trần Vô Địch:- Ngươi muốn cứu người cứ tiếp tục cứu.
Cứu xong mà phát hiện hắn là kẻ xấu thì ngươi nện chết hắn là được!- Ừ.Trần Vô Địch dùng sức gật đầu.Đột nhiên trong đám nạn dân có người vang lên tiếng kinh hô của một nữ nhân:- Có người giật đồ! Mọi người giúp ta với, hắn cướp đồ của ta!Lúc này, trong lòng Nhâm Tiểu Túc bỗng nhận ra gì đó.
Hắn trước tiên nhảy xuống xe đạp.
Chờ hắn nhảy xuống xong, Trần Vô Địch cũng lao ra, xe đạp dưới tình trạng không người lái đổ oạch xuống.Nhâm Tiểu Túc có chút phiền muộn, hắn vẫn nên học lái xe đạp thì hơn.
Cứ thế này cũng không phải cách hay.Không được bao lâu, Trần Vô Địch nện xong một người thì chạy về.
Hắn thấy xe đạp ngã trên đường thì ngượng ngùng:- Sư phụ, ta không cố ý.- Không sao không sao.Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ vẫy tay:- Bất quá nhiều ngươi như thế, ngươi không thể quản hết được.
Việc nào cũng nhúng tay vào, chỉ sợ mệt chết a.Hơn nữa, lúc này chỉ vừa mới chạy trốn, về sau mấy chuyện này trong đoàn chạy nạn e rằng ngày càng nhiều.- Có việc nào thì giúp việc đó.Trần Vô Địch khó xử nói:- Cũng không thể mặc kệ được.Mọi người chạy trốn được một lát, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:- Không cần chạy nữa, đàn sói không đuổi theo.
Hơn nữa, nếu chúng đuổi theo thì có chạy cũng không thoát.Đám Nhan Lục Nguyên dừng lại, những nạn dân khác thấy có người dừng lại cũng chậm bước.
Ai cũng mệt muốn chết.Lợi ích duy nhất của việc này là vận động mạnh xong không cảm thấy lạnh nữa.Chạy tới đây, họ phải nhóm lửa lại.
Cả đám đi nhặt củi, có ít người không muốn chịu dày vò mà nằm thẳng trên đống tuyết.
Nhan Lục Nguyên dẫn theo một đám học sinh không sợ phiền toái mà lần nữa nhặt củi nhóm lửa.Đây là yêu cầu của Nhâm Tiểu Túc, trong hoang dã, dù ngươi có lanh hay mệt cách mấy thì lúc trời đổ tuyết nhất định phải nhóm lửa.
Bằng không sau đó nhất định phải trả giá lớn.- Ca….Nhan Lục Nguyên khó hiểu hỏi:- Ngươi có cảm thấy đàn sói kia rất kỳ quái không?Ngươi cũng cảm nhận được?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.- Ừ.Nhan Lục Nguyên đáp:- Ta cảm thấy, dường như đầu lang vương kia cứ ở xa quan sát chúng ta.
Ta cảm nhận được ánh mắt của nó.Điều khiến Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới là hắn chẳng cảm nhận được ánh mắt gì cả.Đêm khuya, Nhâm Tiểu Túc thấy mọi người xung quanh đã ngủ thì dặn dò Trần Vô Địch và Nhan Lục Nguyên phải gác đêm cẩn thận.
Hắn cần đi ra ngoài một