Nhâm Tiểu Túc cười nói:- Lão sư các ngươi muốn các ngươi chăm chỉ học tập.
Về sau trở thành sinh viên đại học gì đó chẳng phải tốt hơn à.Một học sinh nói:- Nhưng chúng ta không thể cứ dựa dẫm vào người khác.Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn Khương Vô:- Vậy đi, ngày mai ta sẽ dạy các ngươi.- Cám ơn ngươi.Đám học sinh nghiêm túc nói.Một lần này, Nhâm Tiểu Túc lại thu được 20 mấy cảm tạ tệ.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, quyết định dẫn theo đám học sinh này quả là một quyết định sáng suốt!Lúc này, phía bên dân chạy nạn có người nhỏ giọng hroi:- Hay là chúng ta tới xin lỗi họ đi?- Được không đó?Có người nghi ngờ nói.- Chúng ta nhiều người tới xin lỗi như thế, hắn còn có thể làm gì?Một đại thẩm nói.Cuối cùng cũng chẳng ai đủ can đảm tới tìm đám Nhâm Tiểu Túc, ngay cả dũng khí nói xin lỗi cũng chẳng có.Đám nạn dân không tham gia tấn công cũng cách xa đám người ô hợp này, sợ bị liên lụy.Bất quá, số nạn dân không tham gia tấn công rất ít.
Đại khái chỉ tầm hai phần số người mà thôi.
Lúc đó họ vẫn giữ được lý trí và chuẩn mực đạo đức.Sự thật chứng minh họ đã đúng.
Tuy Nhâm Tiểu Túc giết người khởi xướng nhưng hắn vẫn còn tức giận.
Hơn nữa đêm, Nhâm Tiểu Túc sử dụng Ám Ảnh Chi Môn, ném tuyết dập tắt đống lửa của đám người đó…Người chịu ảnh hưởng nhất trong việc này không phải đám Khương Vô mà là Trần Vô Địch.Lúc phát thịt, Trần Vô Địch một mực cầm que gỗ ngồi kế bên đống lửaTới lượt Trần Vô Địch, Nhâm Tiểu Túc hỏi:- Sao rồi?Trần Vô Địch suy nghĩ một lúc:- VỪa rồi ta cảm thấy đám người kia như một đoàn khí đen muốn cắn nuốt mình.Cung điện đã lâu không xuất hiện nay lên tiếng:“Nhiệm vụ: Giúp Trần Vô Địch ổn định bệnh tình.”Kỳ thật, dù cung điện không thông báo thì Nhâm Tiểu Túc vẫn làm.
Đại khái là cung điện cũng tán đồng tinh thần của Trần Vô Địch, không hi vọng hắn bị hiện thực đáng bại.
Vì thế mới tuyên bố nhiệm vụ cho Nhâm Tiểu Túc.Bất quá, lý do thoái thác của cung điện có vấn đề.
Ổn định bệnh tình là sao….
Là không hy vọng bệnh của Trần Vô Địch tốt hơn hả?!Nhâm Tiểu Túc nghĩ thật lâu rồi nói:- Con người đều bị hiện thực và đồng loại xấu xí đả kích.
Dần dà, mọi người sẽ cảm thấy lý tưởng ban đầu của mình không còn ý nghĩa, từ từ tiến vào bóng tối để tìm kiếm ánh sáng.Trần Vô Địch có chút mờ mịt:- Sư phụ, sao thế giới lại trở nên như vậy?Lần này, Nhâm Tiểu Túc chăm chú nói:- Thế nhưng ngươi không cách nào chống đối được.
Nếu ngươi cảm thấy bản thân đang bị bóng tối nuốt chửng, chẳng phải chứng minh ngươi chính là ánh sáng sao?Hai mắt Trần Vô Địch sáng lên:- Thật hả sư phụ?- Thật.“Nhiệm vụ hoàn thành: Ban thưởng 1 điểm sức mạnh.”Lúc này, tố chất thân thể của Nhâm Tiểu Túc đã có 9.5 điểm sức mạnh, 6.1 điểm tốc độ.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không cách này xác nhận một quyền của hắn có trọng lượng thế này.
Có điều ám dụng chỉ số này lên ảnh tử, chỉ sợ sưc sát thương càng thêm lớn.Thế nhưng hiện Nhâm Tiểu Túc không muốn điểm sức mạnh.
Hắn muốn đồ phổ học kỹ năng để học kỹ năng lái xe đạp của người khác kia kìa…...Lúc trời sáng, đám Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường.
Lúc trước mọi người là sợ đàn sói, nhưng bây giờ Nhâm Tiểu Túc phát hiện đàn sói không tấn công họ thì quyết định tăng nhanh tốc độ của mình, sớm ngày đi đến thị trấn.
Cũng sớm tìm được đường đi tới hàng rào 88.Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không có ý tiến vào hàng rào mới.
Hắn chỉ cần hỏi đường ở ngoài thị trấn là được.
Như vậy cũng tránh được sự xung đột với lực lượng quản lý hàng rào.Chung quy, siêu phàm giả trong đội ngũ của họ hơi nhiều, khó tránh sẽ trở thành món đồ ngon trong mắt người quản lý hàng rào.Họ được ăn thịt, còn có thảm lót, những nạn dân khác thì không.Nhiều nạn nhân vì khát nước mà làm tan tuyết để lấy nước.
Kết quả sáng sớm, sắc mặt một nửa nạn dân đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mắt thấy không đứng dậy nổi.Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, tuyết trong rừng nhìn sạch nhưng kỳ thật muốn uống phải đun sôi mười lăm phút.Ở nơi hoang dã này, thứ nguy hiểm nhất là vi khuẩn.
Chỉ vì không nhìn thấy mà rất nhiều người bỏ qua sự tồn tại của chúng.Một nam nhân sắc mặt đỏ ứng thấy đám Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị rời đi thì khẩn cầu:- Các ngươi chuẩn bị đầy đủ như thế, khẳng định cũng có thuốc kháng sinh các loại.
Cầu xin các ngươi cho ta mấy viên, bằng không ta không sống nổi.Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên, Nhan Lục Nguyên nói:- Trong đám người ô hợp kia có hắn.Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì không để ý