Lúc còn ở hàng rào 109, ngồi trên tàu điện Nhâm Tiểu Túc từng nghe qua cái tên này.
Khi ấy vì thân phận của Lạc Hinh Vũ mà Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, không biết minh tinh hàng rào nào cũng là người của Tên Côn Đồ cả?Về sau, Nhâm Tiểu Túc mới biết hắn sai rồi.
Sau khi hàng rào 109 bị phá hủy, Lạc Hinh Vũ và Lục Viễn đều chờ Dương Tiểu Cận ở trên xe lâu như thế.
Nếu Phương Ngọc Tịnh là người của Tên Côn Đồ hẳn cũng đã theo họ rồi.Hơn nữa, nếu Phương Ngọc Tịnh đúng như hắn nghĩ.
Nàng chẳng cần dựa vào cách này để tiếp cận hắn mà phải như Lạc Hinh Vũ, sau khi biết Nhâm Tiểu Túc là hàng xóm còn qua chào hỏi.Hiện tại, nhìn bộ dáng kéo bè kết phái của đám nạn dân kia, chắc vô tình biết được thân phận của Phương Ngọc Tịnh nên bắt nàng.
Kết quả Phương Ngọc Tịnh lại muốn chơi trò tâm cơ với hắn.Không thể không nói, dù suy luận này của hắn đúng hay sai thì Nhâm Tiểu Túc cũng không tính để ý Phương Ngọc Tịnh.
Nếu bên kia còn có người động tay động chân với nàng, tất nhiên Trần Vô Địch sẽ ra tay, đánh cho đám người kia thành đầu chó hết…Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã dặn Trần Vô Địch rất nhiều lần.
Phải tận lực giấu kín khả năng siêu phàm đi, những lời này Nhâm Tiểu Túc cũng nói với Khương Vô.Ngày hôm qua, khi Khương Vô thức tỉnh khả năng siêu phàm.
Đám nạn dân đều cắm đầu bỏ chạy nên chẳng ai trông thấy.
Vì thế, trong mắt đám nạn dân, họ chỉ là những người bình thường có súng mà thôi.Như vật, dù họ tới hàng rào cũng không khiến những người khác chú ý.Đây cũng là lý do mà đêm qua Nhâm Tiểu Túc dùng súng chứ không phải năng lực siêu phàm.Nhìn chung, hiện tại đa số tập đoàn đều không có thiện cảm với siêu phàm giả.Vào lúc này, bỗng nhiên ở phía xa xa vang lên tiếng động cơ ô tô.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn thì thấy rõ có một đoàn xe đang đi tới, trên xe ô tô có biểu tượng nhện trắng của Lý thị.Trên thực tế, hình ảnh đó cũng không phải nhện trắng mà là người máy nano có góc cạnh rõ ràng.Nhâm Tiểu Túc nhíu mày.
Phải biết, người hắn không muốn gặp nhất hiện nay là người của Lý thị.Chỉ thấy năm chiếc xe chở binh sĩ chậm rãi dừng lại trước mặt nơi cắm trại của nạn dân.Có tầm mười chiến đội chậm rãi xuống xe.
Đám nạn dân như thấy được vị cứu tinh mà hô to cứu mạng, phảng phất như gặp lại người thân đã xa lâu ngày.Binh sĩ dẫn đầu lạnh lùng hô:- Các ngươi là người ở đâu?Một nạn dân chạy tới, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem:- Sĩ quan, chúng tôi là cư dân hàng rào 109, trốn từ đó ra.Một nạn dân khác vui mừng khôn xiết:- Ta nói rồi.
Viện binh nhất định sẽ tới cứu chúng ta.
Không ngờ Lý thị vẫn không quên chúng ta.
Sĩ quan, có đồ ăn không, chúng ta sắp chết đói rồiÂm thanh lạnh lùng của sĩ quan kia vang lên:- Ta không phải viện binh tới cứu các ngươi.
Chúng ta nhận lệnh tới tiêu diệt người thâm nhập hàng rào 109, chỉ chịu trách nhiệm chở các ngươi về thị trấn chứ không cung cấp thức ăn.Đám nạn dân ngơ ngác:- Không phải nên giúp chúng ta một chút ư?Sĩ quan kia nhìn đám nạn nhân một cái rồi quát lớn với người phụ tá bên cạnh:- Kiểm kê dân số.Đám binh sĩ vác súng trên vai, đạn đã lên nòng nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Họ chĩa họng súng vào nạn dân, phòng ngừa đám nạn dân chạy loạn.Đám nạn dân thấy súng ống chĩa vào mình, vốn phải cao giọng kháng nghị nhưng nay chẳng khác nào chim cút ngoan ngoãn nghe lời.Nguyên bản mọi người đều trông chờ quân đội tới, cũng vui vẻ khi thấy có cứu viện.
Hiện tại họ mới ý thức được, đây cũng đâu phải người nhà họ đâu!Lúc này, một người trẻ tuổi không nhịn được đi tới trước mặt đám binh sĩ, nói:- Tỷ phu của ta là người phụ trách vật tư của hàng rào 108.
Phiền các người dẫn ta về, tỷ phu của ta nhất định sẽ hậu tạ.Sĩ quan cười cười:- Hiện tại tất cả hàng rào đều nghiêm cấm người ra vào.
Dù các vị có về chỉ sợ cũng không vào được bên trong, cho nên ít khoác lác lại thì tốt hơn.
Hi vọng các người