Từ lúc đàn sói tới nơi này vẫn luôn giữ khoảng cách với con người.
Hiện giờ dã thú không cần tấn công con người.
Chúng sinh trưởng ở thiên nhiên có tài nguyên phong phú, căn bản không thiếu đồ ăn.Cho nên, Nhâm Tiểu Túc luôn nghĩ đàn sói rất ôn hòa, còn yêu hòa bình nữa…Giờ khắc này hắn mới nhớ tới, tình cảnh trước kia khi hắn tới nhà xưởng ở hàng rào 113 đoạt súng.
Đó là kết quả của một cuộc tập kích từ đàn sói.Đàn sói luôn ôm mối hận cũ với tư quân hàng rào 113.
Đây là chuyện Nhâm Tiểu Túc đã biết.
Không ngờ hiện tại đàn sói lại muốn tấn công quân đội chính quy của Lý thị.Đoàn xe chậm rãi chạy xuống núi vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang rình mò họ.
Tuy đám Lý Thanh Chính thấy hành động của đàn sói nhưng chẳng ai làm chuyện thiếu suy nghĩ.
Một phần họ sợ đàn sói sẽ không đem thịt tới cho trạm gác nữa, mặt khác lang vương Côn Sơn không lên tiếng nên họ cũng chẳng biết làm thế nào cho tốtLý Thanh Chính nói:- Đây không phải chuyện của chúng ta, không cần nhúng tay vào.
Cứ coi như không biết đi.Mắt thấy đàn sói không có hứng thú gì với trạm gác nên Lý Thanh Chính quyết định làm đà điểu.
Dù sao đám Lý thị kia cũng chẳng cho họ chút mặt mũi nào, sống chết của binh sĩ Lý thị liên quan gì tới họ?Lý Thanh Chính cho mọi người về phòng:- Đừng nhìn nữa.
Có lẽ đàn sói chỉ đi tản bộ thì sao?Sau đó, Lý Thanh Chính quay về phòng ôm súng lạnh run.
Nhiều sói như thế, muốn san bằng trạm gác của họ thì dễ như trở bàn tay.Bỗng nhiên Lý Thanh Chính cảm thấy ở trạm gác thật kích thích.
Tuy mỗi ngày có thịt ăn nhưng vẫn phải lo sợ, có quỷ mới biết ngày đẹp trời nào đó đàn sói không vui sẽ ngoạm tới đít họ.Nhâm Tiểu Túc cũng giả bộ sợ hãi đi vào phòng.
Bất quá hắn vẫn quét mắt nhìn một vòng, số lượng đàn sói đi theo xe vận binh không nhiều.
Dường như chỉ có một bộ phận hành động.Quay vào phòng xong, Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch:- Vô Địch, ngươi ở lại phòng trông coi.
Trước khi ta về không cho ai vào cả.
Nếu có chuyện ngoài ý muốn, ngươi cứ bảo ta bị tiêu chảy nên vào rừng đi ngoài rồi.Vì họ là một tiểu đội có tổng cộng 30 người mà một phần ba trong đó đã là người của Nhâm Tiểu Túc rồi.
Vì thế khi an bài phòng ở, họ cũng được ở chung một phòng.Đây cũng là ý định ban đầu của Nhâm Tiểu Túc.
An bài như thế mới thuận tiện cho hắn ra ngoài hành động một mình, bởi vì người trong phòng là người có thể tin tưởng được.Đám nam sinh đã quá quen với việc này, dù sao họ nhìn cũng đã quen.
Tuy ngày thường Lý Thanh Chính tự xưng là lang vương Côn Sơn nhưng trong mắt họ, Nhâm Tiểu Túc mới là lang vương chân chính…Nhâm Tiểu Túc nhảy ra khỏi cửa sổ.
Một đường chạy xuống núi.
Hắn cũng chẳng có mục đích đặc biệt gì, chỉ muốn nhìn xem đàn sói sẽ làm gì, thuận tiện thì nhặt người máy nano về luôn…Ở thời đại này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất hứng thú với những thứ giúp thực lực của hắn tăng lên.
Quản chi cái gì mà phong kiến mê tín nữa chứ.Trong một lần canh gác, Nhâm Tiểu Túc đã lấy người máy nano ra thử nghiệm.Lúc ấy, Nhâm Tiểu Túc phát hiện một điều, không cần cho người máy nano tiến nhập vào cơ thể để tăng cười sức mạnh cơ bắp làm gì.
Lúc chiến đấu có thể dùng nó như thiết giáp bao trùm cơ thể cũng rất lợi hại, có thể đạt tới trình độ đao thương bất nhập.Siêu phàm giả sợ cái gì nhất? Không phải siêu phàm giả khác, mà là vũ khí nóng!Siêu phàm giả có lợi hại tới đâu thì bị súng bắn mấy phát cũng chết.Xe tải vận binh di chuyển trong đường núi, binh sĩ trên xe hào hứng nói chuyện phiếm.
Dù sao sĩ quan cũng không ngồi trong thùng xe, họ nói chuyện thế nào cũng được.- Cuối tuần này ta được nghỉ phép, quay về hàng rào.
Cũng không biết người tình nhỏ được ta bao nuôi