Dưới sự chỉ dẫn của Nhan Lục Nguyên, Lý Thanh Chính lái xe tải vào trong thị trấn.
Lý Thanh Chính có phần nghi hoặc, sao đám người này có thể sắp xếp mọi thứ nhanh như thế.
Hơn nữa còn mua được nhà gạch trong thị trấn?Lại còn mua những hai tòa!Bất quá Lý Thanh Chính nhớ tới lúc Vương Phú Quý hối lộ hắn, vừa xòe tay là 100 điếu thiếu thuốc cùng mấy cái đồng hồ hiệu.
Những thứ đó vẫn nằm trong túi hắn vì chưa tiện đi đổi tiền.
Người bình thường hối lộ không lấy được ngần đó đồ đâu.Hiện tại điều Lý Thanh Chính nghĩ tới là, hắn và Nhâm Tiểu Túc cũng coi như bạn bè.
Hơn nữa họ còn là đồng minh trong trạm gác, có nên chia hối lộ lúc trước hắn lấy được với Nhâm Tiểu Túc không?Có điều nghĩ tới việc mất một khoản tiền lớn, trong lòng Lý Thanh Chính có chút không cam lòng…Trên đường, một người phụ nữ thấy Nhan Lục Nguyên ngồi trên xe tải thì cao hứng chào hỏi:- Lục Nguyên, kia là anh trai ngươi thường nhắc tới hả? Không phí công ngươi ngồi xổm ở ngã tư nhiều ngày như thế, bây giờ hắn trở về rồi.
Cho ngươi ba cái trứng gà này, tối về nấu canh cho anh trai ngươi đi.Nhan Lục Nguyên cười nhận trứng gà, có điều hắn chỉ nhận 2 trứng, trả lại 1 trứng:- Đúng rồi, đây là anh trai ta.
Người lái xe thì không phải, hắn không ăn trứng gà.Lý Thanh Chính:- ???Không coi ta là người à, sao ngươi biết ta không ăn trứng gà?!Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở:- Nhân duyên của ngươi ở đây rất tốt.Kỳ thật khi còn ở thị trấn hàng rào 113, mấy người phụ nữ đặc biệt thích Nhan Lục Nguyên.
Bây giờ hắn rửa mặt sạch sẽ, khuôn mặt lanh lợi xinh xắn càng được mấy cô mấy dì yêu thích.Nhan Lục Nguyên cười nói:- Gần đây ta làm quen không ít người trong thị trấn, nghe ngóng không ít tin tức.
Để đứng vững ở nơi này, Vương Phú Quý giúp đỡ không ít người.
Vì thế chúng ta cũng khá được hoan nghênh, có điều bạch nhãn lang cũng chẳng ít.Cái gọi giúp đỡ chính là sửa chữa mấy món đồ trong nhà, cho mọi người chút kẹo.
Lúc mua hàng thì mua giá cao hơn một chút, Vương Phú Quý rất biết chừng mực, cũng không cho quá tay.Theo Vương Phú Quý, nhiệt tình quá không chỉ không có thêm bạn mà ngược lại càng dễ dàng đắc tội người khác.
Hơn nữa nhiệt tình cũng không làm được gì, khi thật sự gặp chuyện lại chẳng có mấy người còn nhớ ân tình của ngươi, đa phần đều bỏ đá xuống giếng.Hiện giờ Vương Phú Quý ở trong thị trấn cũng coi như làm việc thuận lợi.
Hắn cũng không cần người khác đưa than sưởi ấm ngày đông, dựa vào người khác chi bằng tự dựa vào chính mình… Không đúng, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào Nhâm Tiểu Túc.Nhâm Tiểu Túc nghe Nhan Lục Nguyên nói về tin tức thì thuận tiện hỏi:- Tin tức gì?Hiện giờ bên ngoài thị trấn có không ít quân doanh, liên tục có binh sĩ lui tới.Nhan Lục Nguyên nói:- Nghe nói binh sĩ tới hàng rào 109 tiêu diệt vật thí nghiệm đều thất bại cả.
Nhóm đầu tiên đã quay về, tổn thất gần một nửa.- Sao ngươi nghe được tin này?Nhâm Tiểu Túc cau mày nói.- Đám quân nhân kia đóng quân bên cạnh thị trấn, nhịn không được muốn tìm người “thân mật”.
Mấy cô mấy dì cũng vui vẻ dựa dẫm vào.Nhan Lục Nguyên nói tiếp:- Đôi khi họ sẽ kể những chuyện này với mấy người phụ nữ.
Nói là ban đầu tiến công cực kỳ thuận lợi, về sau bị đám vật thí nghiệm phục kích cho tan tác.
Hơn nữa ,căn cứ ở tiền phương cũng bị vật thí nghiệm chiếm giữ.
Hiện giờ họ đang phái binh sĩ đi qua, có ý định dùng hỏa lực hạng nặng tấn công.
Dù phá hủy hàng rào cũng phải tiêu diệt cho bằng được vật thí nghiệm.Kết quả này không khác những gì Nhâm Tiểu Túc nghĩ.
Lúc trước khi hắn thấy đội quân của Lý thị tới hàng rào 109 mà không mang hỏa lực.
Nhâm Tiểu Túc đã đoán họ muốn giữ lại hàng rào để tránh tiêu phí tiền cho việc xây dựng lại.Thế nhưng muốn đánh giáp lá cà với vật thí nghiệm thì chẳng khác nào tìm chết.
Dưới sự che chắn của toàn nhà cùng tốc độ và sức mạnh gấp bội người thường của vật thí nghiệm, trừ phi toàn đội đều là