Là sói làm? Không phải.Rắn bạc được trang bị máy quay, thông qua kỹ thuật kết nối thần kinh mà truyền hình ảnh nó thấy được về.
Bóng đen kia có tốc độ cực nhanh, hình ảnh mơ hồ nhưng đủ để chiến binh này nhận ra đó không phải sói.Đội trưởng Chu nhìn người này, hỏi:- Không phải sói thì là cái gì?- Càng giống… ảnh tử hơn.Chiến binh nói.Thế nhưng bấy giờ, hắn đột nhiên kinh hô:- Không tốt, rắn bạc đó sắp thoát khỏi phạm vi khống chế của ta rồi!Nói xong, hắn liền chạy về phía trước, muốn bảo trì quyền khống chế của mình với người máy nano.Có điều tốc độ của đối phương và chiến binh này như trên trời và đất.
Hắn chưa chạy được hai bước, rắn bạc đã biến mất khỏi phạm vi khống chế của hắn!Sắc mặt đội trưởng Chu âm trầm, nguyên bản hắn tưởng ở nơi này sẽ không có gì nguy hiểm.
Chẳng ngờ vừa vào chưa được ba tiếng đã mấy một nhóm người máy nano!Thậm chí họ còn chẳng biết hung thủ là ai, đến cùng có mục đích gì!Nếu đối phương là con người thì cướp người máy nano làm gì, đối phương cũng có dùng được đâu?- Đội trưởng, chúng ta làm sao đây?Có người hỏi.Đội trưởng Chu lạnh mặt lên tiếng:- Đối phương chạy tới hướng nào?- Hướng Tây Nam!Đội viên nọ nói.Đội trưởng Chu nói tiếp:- Đuổi theo.
Bất quá chỉ có một người, hãy liên lạc với người trong trạm gác, bảo chúng ta phát hiện mục tiêu mới.
Có lẽ còn quan trọng hơn cả đàn sói, nói họ chúng ta toàn lực đuổi bắt mục tiêu này, tạm thời không tham gia và hành động vây quét đàn sói.Kỳ thật, đội trưởng Chu là người duy nhất biết chuyện trong đám người này.
Hắn biết rõ làn này họ được cử lên núi để làm gì.
Vây quét đàn sói không phải chuyện gấp gáp gì, hạn chế tổn thất người máy nano càng quan trọng hơn.…Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang nhận rắn bạc bất động từ tay ảnh tử.
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còng sợ lần này sẽ diễn ra một hồi ác chiến mới cướp được người máy nano.
Thế nhưng bây giờ được nhìn hơn mất, Nhâm Tiểu Túc đặc biệt yêu thích những thứ lạc đàn.Đôi khi, vận khí chẳng khác nào người ngủ gật nằm mơ cả.
Không ngờ lại có người chủ động dâng người máy nano tới tay Nhâm Tiểu Túc…Chỉ hai giây, cung điện đã hoàn thành việc khởi động lại người máy và xóa hết chương trình cũ.
Chỉ thấy người máy nano có hình dáng ngân xà hóa thành chất lỏng, dung nhập vào trong đám người máy nano ở trên người Nhâm Tiểu Túc.Lần này, người máy nano đoạt được quá dễ a…Bất quá Nhâm Tiểu Túc không khỏi phiền muộn, thể tích rắn bạc này quá nhỏ.
Hắn khống chế ảnh tử vất vả mới được có một ít.
Gom từng con từng con thì biết bao giờ mới đủ?Không đúng! Hai mắt Nhâm Tiểu Túc đột nhiên sáng lên!…Đám Lâm Tê không ngừng vào rừng.
Bất quá họ không lên núi mà đi vào một sơn cốc trong khe núi.- Đội trưởng, hay đừng đuổi theo nữa.Lâm Tê chột dạ:- Chỉ là một ít người máy nano thôi.
Ta sợ đi xa quá sẽ có chuyện ngoài ý muốn.Hai mắt đội trưởng Chu sáng lên:- Quân nhân sao lại sợ chết? Đàn sói ở chỗ này, ngươi sợ cái gì.
Đi tiếp đi!Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên một đội viên hạ giọng, hoảng sợ nói:- Đội trưởng, ngươi nhìn trong sơn cốc đi!Mọi người nhìn vào sơn cốc, họ chỉ thấy một bóng đen lóe lên.
Nguyên bản đối phương đang nghỉ ngơi ở đây nhưng không ngờ nhóm của đội trưởng Chu lại đuổi tới chỗ này!- Đừng để hắn thoát khỏi phạm vi đuổi bắt!Âm thanh đội trưởng Chu vang lên.Chỉ trong chớp mắt, bốn con rắn bạc chạy loạn tới chỗ bóng đen vừa biến mất.
Những người khác chạy như điên vào sơn cốc, mạch máu mỗi người dần biến thành ánh bạc.Khó có thể tính được trong người họ có bao nhiêu người máy Nano, chỉ một ý niệm trong đầu, chớp mắt chúng đã kết thành máy móc, giúp tứ chi họ trở nên mạnh mẽ hơn.Nói trắng ra là, nếu chiến tranh diễn ra, những người này có thể được xem