Tuyệt vọng lan tràn trong nội tâm Vương Đông Dương.
Những gì Nhâm Tiểu Túc nói chẳng khác nào mũi tên bắt trúng tim gã.
Gã không ngờ tên nhóc này lại nhìn thấy chân tướng, điều duy nhất người ý muốn là gã chẳng thể nghĩ tới Nhâm Tiểu Túc lại có hiểu biết về súng.Sau một khác, Vương Đông Dương triệt để lùi về phía sau, nhân cơ hội này mở chốt.
Có điều Nhâm Tiểu Túc không cho hắn cơ hội này, cả người như đạn pháo đâm gãy xương sườn Vương Đông Dương, súng cũng theo đó mà văng ra ngoài!Vương Đông Dương mấy súng, nằm rạp trên mặt đất ho ra máu:- Tha cho ta, ta sẽ nói ngươi biết tài sản giấu ở đâu.- Ngươi nói trước, ta sẽ tha cho ngươi.Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp.- Ngươi tưởng ta ngu à?Vương Đông Dương biết rõ bản thân phí công trả giả, tên nhóc này sao có thể tha cho gã? Tha cho gã, hàng rào 113 còn chỗ cho hắn dung thân sao? Hơn nữa Vương Đông Dương từng nghe nói Nhâm Tiểu Túc có một ngoại hiệu… là Nhâm Tiểu Túc hung ác.- Phổi ngươi bị xương sườn đâm thủng, ngay bây giờ lập tức quay về thị trấn cũng không cứu kịp.Nhâm Tiểu Túc cười rộ lên, hắn cũng rất muốn chỗ tài sản của Vương Đông Dương, mấu chốt là thời điểm này đối phương sẽ không nói ra.Nhâm Tiểu Túc không xoắn xuýt, hắn không biết chiến đấu giữa tư quân và đàn sói sẽ chấm dứt khi nào.
Mặc lệ bên nào tới nhà xưởng, hắn cũng chẳng có kết cục tốt.m thanh vũ khí bắn vào da thịt vang lên, Nhâm Tiểu Túc dùng cốt đao tạo thành vết thương như vuốt sói trước ngực Vương Đông Dương, đợi tới khi gã quản lý chết hẳn hắn mới nhặt súng lục lên rời đi.
Hai băng đạn trên người Vương Đông Dương cũng rơi vào tay Nhâm Tiểu Túc.Tổng cộng 36 phút.Sau khi Nhâm Tiểu Túc rời đi, trong nhà xưởng chẳng còn ai sống sót.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn cảnh tượng tu la trước mắt, sau lưng hắn là bóng đêm tăm tối.
Đây chính là thế giới của Nhâm Tiểu Túc.…- Ca, ngươi không sao chứ?Nhan Lục Nguyên trông thấy Nhâm Tiểu Túc vén rèm cửa đi vào, không chờ được mà hỏi.
Hắn vây quanh Nhâm Tiểu Túc một vòng, thấy không có vết máu mới yên tâm hơn.- Ta không sao.Nhâm Tiểu Túc cầm cốt đao buộc lại trên đùi:- Lúc ra rời đi, trong thị trấn có chuyện gì không, tư quân trở về chưa?- Mới về một phần, có một ít thương binh, còn có thi thể vài binh sĩ và dã lang.
Nghe nói nhóm còn lại tiếp tục đi tới nhà xưởng.Nhan Lục Nguyên nói.Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chuyện này không có gì lạ.
Cho dù dã lang có lợi hại hơn nữa thì đối mặt với tư quân nhiều hơn chúng gấp mấy lần cầm theo vũ khí cũng khó lòng thắng được.- Họ mang về bao nhiêu thi thể dã lang?Nhâm Tiểu Túc hỏi.- Hơn ba mươi con.Nhan Lục Nguyên nói:- Ca, mấy con dã lang kia thật lớn.Trước kia Nhan Lục Nguyên từng hỏi Nhâm Tiểu Túc sói to chừng nào.
Nhâm Tiểu Túc đều nói rất lớn, thế nhưng rất lớn là lớn bao nhiêu thì hôm nay Nhan Lục Nguyên mới thấy được.Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, hắn vui vì bản thân không chậm trễ thời gian trong nhà xưởng.
Bằng không rất có thể sẽ đụng mặt tư quân, đàn sói thấy đánh lén không thành nhất định sẽ bỏ chạy, tư quân cũng nhanh chóng tới điểm đích.Khó trách khi hắn đi đường vòng quay về thị trấn thì không còn nghe thấy tiếng súng nữa.Chỉ là đàn sói ngày càng cường tráng, cũng ngày càng thông minh.
Lần này để chúng chạy thoát, lần sau không biết người trong thị trấn phải đối mặt với những gì.Đột nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh ầm ĩ.
Nhâm Tiểu Túc vén rèm nhìn ra, một tiểu đội gồm mười người của tư quân đang ngồi xe việt dã gấp gáp trở về.Một quan quân ngồi trên xe nói:- Báo cáo, đêm nay nay người đưa tin những chuyện lạ trong thị trấn sẽ có trọng thưởng!Nội tâm Nhâm Tiểu Túc cản kinh, vì hắn biết rõ họ đang tìm hắn!Nhất định đối phương đã kiểm tra nhà xưởng xong.
Nhâm Tiểu Túc tự nhận người bình thường không có khả năng phát hiện sơ hở từ miệng vết thương của Vương Đông Dương.
Có điều còn một mấu chốt rất lớn chưa giải quyết: đó là súng lục của Vương Đông Dương!Nếu người trong căn cứ tìm ra được sơ hở sẽ rất dễ phát hiện mánh khóe của hắn.
Tới lúc đó, Nhâm Tiểu Túc không cách nào tránh khỏi.- Ca.Nhan Lục Nguyên lo lắng nhìn Nhâm Tiểu Túc.- Không sao.Nhâm Tiểu Túc đẩy cái đầu vừa thò ra khỏi lều của Nhan Lục Nguyên về.Nhâm Tiểu Túc nhớ lại một chút.
Thời điểm hắn rời thị trấn không có đi đường lớn, trong