Tới giữa trưa, mọi người tìm một sườn núi cản gió để nghỉ ngơi một lúc.
Màn thầu họ mang theo bên người bị lạnh tới cứng ngắc.
Có điều không còn cách nào khác, điều kiện sinh hoạt ở nơi hoang dã chỉ có vậy.Dựa theo lời tư quân mà nói, có màn thầu ăn là tốt lắm rồi.Lúc ăn lương khô, có người bỗng phàn nàn:- Cũng tại cái thời tiết mắc toi này.
Nếu phải đi tiếp thì còn gì là nhân tính nữa!- Thế ngươi có cách gì?Một tên lính cắn màn thầu đông cứng nói:- Nếu đêm qua không lấy thêm màn thầu.
Hôm nay chắc chúng ta chết đói trên đường rồi.
Với khí trời này, không có gì vào bụng sao còn sức mà đi.- Hắc hắc, khoan nói tới chuyện này.
Có điều thấy kết cục hiện giờ của Lưu Thái Vũ ta cảm thấy rất hả giận.Có người nói:- Quân lương chúng ta bị cắt xén chắc chắn vào túi cái tên Lưu Thái Vũ kia hết.- Ta cảm thấy như vậy chưa đủ.
Sao lúc trước quan quân Thần Cơ Doanh không đá chết hắn cho rồi.Một binh lính khác căm giận nói.- Nơi này cách núi Than Đầu ít nhất vài chục km.
Xa hơn về phía bắc là núi Phượng Nghi và núi Song Long.
Tuyết rơi lớn như thế thì đi biết bao giờ mới tới.Có người tuyệt vọng nói:- Hơn nữa còn có đám kia giám sát chúng ta, muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu.- Bớt nghĩ đi.Một người nói:- Chạy? Ngươi lên núi một mình trong thời tiết này, cũng có can đảm tìm chết lắm đó.
Đi theo đoàn còn có đường sống, trở thành đào binh thì chết là cái chắc.- Ta chỉ các người cách này.Có người cười nhẹ:- Đợi lát nữa khi lên đường, đi một lúc các người giả bộ té xỉu.
Chỉ cần các ngươi xỉu, tên đần Trần Vô Địch sẽ tới cõng các người.
Có thể nghỉ được lúc nào thì nghỉ lúc đó a!Kết quả vừa nói xong hắn đã cảm thấy sau lưng mát lạnh.
Vốn nhiệt độ đã không cao, kết quả hắn lạnh tới run luôn!Có điều khi quay lại, hắn chẳng thấy cái gì cả!Kỳ quái, này là sao?Ở một phía khác, Nhâm Tiểu Túc đang cắt thịt khô cho Trần Vô Địch và đám nam sinh thì chợt thấy biểu tình Trần Vô Địch trở nên uể oải:- Làm sao thế?Trần Vô Địch nhỏ giọng nói:- Sư phụ, bản lĩnh thuận phong nhĩ của ta khôi phục rồi.Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:- Vô Địch, Tề thiên đại thánh đâu có bản lĩnh thuận phong nhĩ…Trần Vô Địch giải thích:- Ta vừa đổi phiên bản khác.- Ừ…Nhâm Tiểu Túc gật đầu, ngươi thích đổi thì đổi.
Nói thật, tới bây giờ Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng biết Trần Vô Địch là phiên bản nào rồi.Hắn tự đổi phiên bản cũng cực khổ quá a…- Sư phụ.Tâm tình Trần Vô Địch uể oải:- Ta không muốn giúp họ.- Sao thế?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:- Ngươi nghe được gì?- Họ nói, lát nữa sẽ giả bộ té xỉu rồi xem Trần Vô Địch ta là kẻ đần cõng họ đi.Trần Vô Địch nói.Vừa nghe xong, hai mắt Nhâm Tiểu Túc hơi híp lại:- Ai nói?Trần Vô Địch đáp:- Nói ra sư phụ giết người ta thì sao?Nhâm Tiểu Túc cười lạnh.- Giết thì giết, suy nghĩ nhiều làm gì.- Sư phụ…Trần Vô Địch nói:- Ta chỉ không hiểu, trên đời này sao có nhiều người ác thế.- Ác nhân tự có ác nhân trị.Nhâm Tiểu Túc che dấu tâm tư nhìn đám tư quân xung quanh.
Mấy ngày nay, đây là lần đầu hắn nghĩ tới chuyện giết người.Đầu giờ chiều mọi người lần nữa xuất phát, Nhâm Tiểu Túc không hề lên tiếng.
Đột nhiên có 5 người ngã, Nhâm Tiểu Túc đi tới bên cạnh, hắn như lơ đãng dẫm nát tay một người, người kia đau tới phát run nhưng vẫn giả bộ hôn mê không hề động đậy.Nhâm Tiểu Túc cười nói với Lý Thanh Chính:- Lấy cho ta mấy sợi dây thừng, để trong balo hành quân lúc trước đó.- Được.Lý Thanh Chính cũng chẳng biết Nhâm Tiểu Túc lấy dây thừng làm gì.
Có điều vẫn quyết đoán nghe theo.Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc dùng dây trói bắp chân năm người đó lại, cứng rắn kéo họ đi trong đống tuyếtNăm người đó thấy tình huống không đúng thì nhanh chóng đứng lên nói mình rình rồi.
Kết quả vừa đứng lên lại bị Nhâm Tiểu Túc đá một cước lên lồng ngực khiến đối phương ho ra một búng máu!Nhâm Tiểu Túc đứng trong tuyết.
Mọi người quay đầu nhìn bóng lưng hắn.
Bông tuyết