Nhâm Tiểu Túc chạy lên núi được một lúc rồi.
Hắn chỉ vừa kịp thu thập người máy nano của 14 quan quân Thần Cơ Doanh.
Người máy nano trên người những người này nhiều hơn so với trên người Lâm Tê.
Cho nên hiện tại xem như Nhâm Tiểu Túc sắp hoàn thành thiết giáp rồi, chỉ còn một mảnh dành cho bắp chân, những phần còn lại đều đủ cả.Lúc chiến đấu chắc chắn không cần câu nệ hình thái thiết giáp, tận lực bảo vệ những chỗ yếu hại là được.
Như thế cũng tiện cho hắn tính toán số quan quân phải cướp.Lúc thoát khỏi chiến trường, Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, vừa rồi trên đường thu thập người mấy nano hắn thấy không ít quan quân Thần Cơ Doanh đã chết.Số lượng hắn nhìn thấy chỉ tầm vài chục người.
Nếu là tay súng bắn tỉa thông thường e rằng không có lực sát thương như thế.Nhìn tử trạng của đám quan quân Thần Cơ Doanh, Nhâm Tiểu Túc xác định những người này từng cố xác định vị trí của tay súng bắn tỉa.
Họ có ý định dùng tốc độ để tránh né việc đánh lén, đồng thời ý đồ tìm và giết tay súng bắn tỉa.
Có điều cuối cùng đã thất bại.Đại khái hai quan quân còn sống cùn thành thương binh nên người khác để họ rút lui trước.
Bấy giờ họ mới giữ lại được mạng, còn những người khác thì toàn bộ bỏ mình!Đây chính là binh sĩ Thần Cơ Doanh a.
Dù họ chọn chiến thuật sai lầm, bị Khánh thị làm mất nhuệ khí thì đây vẫn là Thần Cơ Doanh được Lý thị cực kỳ coi trọng.
Tại sao chỉ với một tay súng bắn tỉa mà giữa đường chết hơn trăm người?Chẳng lẽ kỹ năng súng ống của đối phương cũng là cấp hoàn mỹ giống Dương Tiểu Cận? Tên đời này ở đâu mà có nhiều Thần Thương như thế chứ.Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, rất có thể tay súng bắn tỉa đó là Dương Tiểu Cận.
Thế nhưng chứng cứ nói không phải…Hơn nữa, theo đạo lý Dương Tiểu Cận sẽ không xuất hiện ở đây.Nhâm Tiểu Túc đi tìm cây khoai tây xạ thủ đã trồng hôm trước rồi mới quay lại chỗ trú quân.- Tiểu Túc, về rồi à?Lý Thanh Chính vui tươi hớn hở cầm lấy khoai tây trong lòng Nhâm Tiểu Túc:- Lúc nấu cơm nhớ cẩn thận một chút.
Ta nghe nói lương thực ở những lều khác đã cạn, có ít người không chịu được đói sẽ đi tìm đồ ăn.- Sáng ăn gì thế?Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ tuyết trên người:- Đây là thời điểm mà thể lực và tinh lực hạ xuống mức thấp nhất, muốn tìm đồ ăn cũng cần thể lựa chèo chống.Trần Vô Địch đi tới bên người Nhâm Tiểu Túc, giúp hắn phủi tuyết trên người đi rồi đưa cho sư phụ đồ ăn:- Sư phụ, ăn khoai tây.Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài:- Chúng ta đã ở đây được 4 ngày.
Trừ chúng ta, e rằng những người khác đã hết đồ ăn.
Nếu tiếp tục ở lại đây tất cả đều chết.- Đâu chỉ chúng ta.Lý Thanh Chính thở dài:- Nơi này của chúng ta có tới cả ngàn người.
Nhưng trên chiến trường e rằng có hơn hai vạn tư quân phải chịu đói.
Tất cả đều vì sự chủ quan làm hại.
Nếu mọi người ăn no thì chịu đựng trời tuyết lạnh cũng không quá khó khăn.
Bây giờ không như trước, làm không tốt, đợi tuyết rơi hết thì người chết đói có thể có cả ngàn người.Vào lúc này, nơi trú quân bỗng nhiên náo động.
Nhâm Tiểu Túc kéo mảnh vải lều nhìn ra ngoài.
Vì nhiều lều vải năm sát nhau nên tầm quan sát không rõ.- Các người ở lại trong lều, ta ra ngoài nhìn một chút.Nhâm Tiểu Túc nói xong liền rời đi.
Chỉ thấy trong doanh địa có rất nhiều người cũng ra khỏi lều vải để nhìn xem phía nam họ có chuyện gì.- Làm sao vậy? Có người hỏi.- Không biết nữa.
Ta nghe động tĩnh mới ra đây.
Chẳng lẽ bên đó có đánh nhau.Một người hờ hững nói:- Đã đói thành cái dạng gì rồi mà còn đánh nhau?Nhâm Tiểu Túc không để ý họ mà tiếp tục đi về phía nam.
Lúc đi tới cuối nơi trú quân họ mới thấy tư quân từ bên ngoài đã tới rồi!Một tổ