Nhâm Tiểu Túc điều Lý Thanh Chính và Trần Vô Địch đi thăm dò.
Binh sĩ Khánh thị gần tới đây sẽ dựng công sự phòng ngự đơn giản chứ không lập tức tấn công.Trước khi tấn công phải xây dựng một trận địa phòng ngự, chung quy binh sĩ bị thương của họ cũng cần nơi trị thương và nghỉ ngơi.Nhâm Tiểu Túc một mặc quan sát ba lều vải khả nghi kia.
Thậm chí còn bảo Lý Thanh Chính lấy kính viễn vọng ra cho hắn.
Thứ đồ chơi này có được trong đống trang bị vừa được đưa tới.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy dùng thứ này rất tốt.Chung quy thính lực và thị lực của siêu phàm giả cũng không được cải biến gì nhiều.
Sự thay đổi thị lực chủ yếu là nhìn ảnh động chứ không phải khoảng cách.Đoán chừng vị tướng lãnh trao quân hàm cho Nhâm Tiểu Túc không ngờ Nhâm Tiểu Túc không dùng kính viễn vọng để quan sát Khánh thị mà lại đi quan sát Lý thị…Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc thấy một đoàn người rời khỏi lều vải.
Những người này rất ít khi xuất hiện.
Họ mặc quân trang của binh sĩ bình thường, cũng ít nói chuyện với những người khác.Có điều Nhâm Tiểu Túc lại kinh ngạc phát hiện người quen trong đội ngũ này.Trong đội ngũ có Lâm Tê, chiến binh nano từng tới trạm gác của Nhâm Tiểu Túc tuần tra.… Chẳng lẽ trên ba cái lều này đều là người của Thần Cơ Doanh?!Lúc trước Nhâm Tiểu Túc còn có chút tiếc nuối.
Hiện tại thiết giáp của hắn chỉ còn thiếu phần chân nữa thôi.
Kết quả đi mòn gót giày tìm không ra, bây giờ họ lại tự dâng tới cửa.Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua xung quanh, hắn phát hiện không ai chú ý tới mình thì một mình đi lên núi.
Binh sĩ của trận địa 313 tránh họ như tránh ôn thần.
Như thế cũng dễ cho Nhâm Tiểu Túc ra ngoài làm việc.Nhâm Tiểu Túc vừa đi về phía tây chừng 1 km, bỗng nhiên có người đứng phía sau cây đại thụ thấp giọng nói:- Đánh Lạt Ma tới từ phương bắc.Nhâm Tiểu Túc đáp:- Đánh người câm tới từ phương nam.
Ra đi.Nhâm Tiểu Túc vừa dứt lời, Đường Chu đã chui khỏi gốc cây.Chỉ nghe Đường Chu hỏi:- Trận địa 313 thế nào rồi? Bây giờ ta chỉ có thể hành động một mình, gần đây có lính trinh sát tuần tra, nếu đi nhiều người sẽ bị phát hiện.- Ừ.Nhâm Tiểu Túc nói:- Các người chuẩn bị đánh trận địa 313 à?Đường Chu thẳng thắn thành khẩn nói:- Kỳ thật nhìn chúng ta khí thế hung hãn vậy thôi chứ đang hấp dẫn lực chú ý của binh sĩ đầu tuyến Song Long và Phượng Nghi, không tính tổn thất quá nhiều binh sĩ tại đây.Nhâm Tiểu Túc nhíu mày.
Xem ra Lý thị và Khánh thị sẽ giằng co một hồi ở chỗ này, đánh thì có đánh đấy nhưng không có quy mô lớn.Bất quá hấp dẫn sự chú ý của binh chủ lực Lý thị là sao? Hắn không hiểu a.Nhất định Khánh Chẩn còn có kế hoạch khác.Đường Chu nói tiếp:- Chúng ta ở Lăng Thần sẽ khởi xướng tiến công với trận địa 319 và 313.
Chỉ khi đánh hung tợn mới khiến binh chủ lực của Lý thị tới.
Đương nhiên, đối với trận địa 313 chúng ta chỉ đánh cho có thôi.
Chúng ta sẽ điều một tí dư nghiệt dòng chính của Khánh thị tới, họ không có trang bị gì tốt cả, chẳng uy hiếp được các ngươi đâu.Đường Chu nói thế là muốn Nhâm Tiểu Túc không băn khoăn nữa.
Chung quy mọi người vẫn muốn tiếp tục hợp tác.Vào lúc này, Đường Chu thấy Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:- Đánh 313 không cần lo cho ta.
Cứ đánh cho đã tay đi, ta sẽ vẽ cho ngươi một bản đồ đơn giản.
Các người thả một đường cho Anh Hùng Doanh chúng ta là được!Bản đồ bố phòng thật sự rất quan trọng, không có thứ này Khánh thị sẽ chẳng biết bố trí hỏa lực đối phí 313 thế nào.
Nói không chừng còn phải trả giá nhiều mạng người.Có điều Đường Chu không khỏi khó hiểu, sao đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nổi điên thế này.
Còn chủ động khiêu chiến nữa chứ?…- Thành công không?Mã Khải ở trong bộ chỉ huy xoa mi tâm hỏi.Một tham mưu tác chiến nói:- Chúng ta từng cố gắng phá hủy con đường họ vừa xây nhưng chưa kịp tới gần đã bị phát hiện.
Gián điệp trong nội bộ Khánh thị đã bị thanh tẩy triệt để.
Bây giờ chúng ta chỉ có thể thủ vững trận địa, không còn biện pháp gì tốt hơn.
Lính trinh sát truyền tin về, Khánh thị đã tách ra hai đường!- Tách ra