Phía sau trận địa 313 không có gì cả nên sau khi Nhâm Tiểu Túc cướp được xe thì lập tức chạy về hướng hàng rào 108 chẳng có chút trở ngại nào.Lúc trước, khi họ tiến vào phải kiểm tra thân phận hết nửa giờ.
Hiện tại binh lính đều ra tiền tuyết, trừ binh lính canh chừng sống ống và binh sĩ quân nhu mới ở lại phòng ngừa gián điệp đội nhập mà thôi.Bấy giờ “gián điệp” đầu sỏ của Khánh thị đã rời đi rồi, thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn chẳng kịp nói lời nào với Đường Chu cả.Bên trong xe tải rất im ắng, Nhâm Tiểu Túc một đường dẫm chân ga, Trần Vô Địch và đám Vương Vũ Trì cũng không nói gì thêm.Trên đường về hàng rào 108 họ có đi ngang cửa khẩu, đầu Nhâm Tiểu Túc đổ đầy mồ hôi, hắn sợ bị cản lại.Nhâm Tiểu Túc trực tiếp lấy giấy chứng nhận của phòng điều tra đặc biệt ra.
Giấy chứng nhận vừa xuất hiện thì chẳng ai dám cản nữa.Hiện giờ chuyện lùng bắt Nhâm Tiểu Túc và Anh Hùng Doanh vẫn được giữ bí mật.
Nhâm Tiểu Túc cũng ý thức được điểm này, bằng không Lý Định Đỉnh làm việc đâu cần che che giấu giấu.Hiện tại việc Nhâm Tiểu Túc muốn làm là quay về hàng rào trước khi Lý thị truy nã hắn.
Sau đó tìm cơ hội dẫn đám Nhan Lục Nguyên đi.Về phần đi đâu thì sau này tính tiếp.Hiện giờ hướng bắc về phía hàng rào 88 của Dương thị chiến hảo triền miên.
Tối nay đội thiết giáp của Dương thị đã đánh chiếm được Thắng Sơn.
Có điều họ còn chưa kịp ổn định thì một đội chiến binh nano thần bí đã đánh tới.
Tình hình chiến đấu càng thêm căng thẳng.Nhâm Tiểu Túc chọn đi về hướng bắc cũng khó lòng vượt qua chiến trận.Không thì Nhâm Tiểu Túc có thể dẫn mọi người trốn vào rừng.
Tuy trong rừng dã thú và độc trùng hoành hành nhưng hiện tại hắn có bụi gai.
Nói không chừng về sau hắn có thể đổi thêm nhiều lại hạt giống khác.
Họ sống ở nơi hoang dã cũng không quá áp lực.Nhâm Tiểu Túc chỉ mất 4 tiếng đã đi tới tường thành hàng rào.
Nếu không phải đường núi khó đi, hẳn Nhâm Tiểu Túc còn đi nhanh hơn nữa.Nhâm Tiểu Túc đậu tại miệng cống hàng rào đưa giấy chứng nhận ra.
Hắn một mực quan sát biểu tình quân coi cổng, phòng ngừa có chuyện dị thường gì xảy ra.Bất quá binh thủ thành cũng chưa nói gì, khách khách khí khí cho qua.
Biểu tình vẫn chẳng khác gì trước.Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới thở phào một hơi, Lý thị đại khái không ngờ người họ muốn bắt lại ở ngay trong hàng rào.Nhưng lúc này hắn phải càng thêm cẩn thận và chú ý hơn.
Vạn nhất Lý thị phát hiện mánh khóe của hắn, họ khó lòng mà trốn được.Vào hàng rào, Nhâm Tiểu Túc dừng xe lại:- Thay đồ.
Chúng ta nghỉ ngơi một lát, ta nghỉ cách tìm đám Nhan Lục Nguyên.Sắc mặt Trần Vô Địch bình tĩnh xuống xe:- Ọe!!!- Sao vậy Vô Địch?Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc hỏi.- Sư phụ.
Ta không sao.
Ọe!!!Trần Vô Địch khoe khoang bản thân là Tề thiên đại thánh chuyển thế, không sợ trời không sợ đất.
Hiện tại hắn chỉ sợ sư phụ hắn lái xe mà thôi!Súng đạn gì đó, công kích vật lý gì đó cũng chẳng bằng sư phụ hắn lái xe.Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:- Vô Địch, ngươi như vậy là không được.
Mới có thế đã say xe, ngươi nhìn những người khác xem.
Họ có sao đâu.Nhâm Tiểu Túc nhìn lại, những học sinh khác đã bất tỉnh nhân sự.
Việc này thật khiến Nhâm Tiểu Túc cạn lời.
Hắn hỏi cung điện:“Kỹ năng điều khiển hiện tại của ta có đẳng cấp gì?”Cung điện đáp:“Không phát hiện kỹ năng điều khiển nào cả.”Nhâm Tiểu Túc:“…Được rồi.”Kế hoạch của hắn là trước tiên tìm Nhan Lục Nguyên.
Có điều Nhâm Tiểu Túc nghỉ nửa ngày cũng không ra đầu mối.
Chung quy hàng rào lớn như thế, lúc trước mọi người vội vã ra tiền tuyến nên không lưu lại phương thức liên lạc, bây giờ Nhâm Tiểu Túc phải tìm Hồ Thuyết để nhờ vả.Thế nhưng hắn tìm Hồ Thuyết kiểu gì...?Nhâm Tiểu Túc hỏi những người trên đường đi tới Tổ điều tra đặc biệt thế nào.
Kết quả hỏi mãi mà chẳng ai biết, dường như Tổ điều tra đặc biệt rất bí mật.Lúc này, Trần Vô Địch nói:- Sư phụ, tuy đạn đã lấy ra nhưng chúng ta không biết chữa gãy xương.
Nếu cứ kéo dài e rằng đám Vương Vũ Trì sau này sẽ không thể đi bộ như người bình thường.Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, vết thương của đám Vương Vũ Trì là do súng gây ra.
Tuy trên đường Trần Vô Địch đã giúp