Nhâm Tiểu Túc quay về hậu viện phòng khám nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ dàn nhạc tới nơi.
Bất quá thẳng tới sáng sớm hôm sau hắn mới nghe được âm thanh ken két của miệng cống.Tiếc cho đám rau vừa trồng, hành tây cùng tỏi non kia…Cái gì tới thì cuối cùng cũng tới, Nhâm Tiểu Túc nhắm mắt tiến về phía phòng bệnh, đoan chính ngồi tại bàn thăm khám của mình.Tiếng đông đông đập cửa vang lên.- Mời vào, cửa không khóa.Nhâm Tiểu Túc nói, hắn không ngẩng đầu lên mà làm như đang xem bệnh án…Cửa mở ra, ánh dương bên ngoài chiếu rọi lên Nhâm Tiểu Túc.
Hắn ngẩng đầu thì thấy một nữ hài ăn mặc tỉ mỉ đứng ở cửa, loại y phục này Nhâm Tiểu Túc chưa từng thấy ai trong thị trấn mặc qua.Lần trước khi dàn nhạc quay về Nhâm Tiểu Túc từng gặp đối phương, cô bé này chính là ca sĩ Lạc Hinh Vũ nổi tiếng trong hàng rào tị nạn.Lòe loẹt, Nhâm Tiểu Túc thầm nói một câu rồi đưa mắt về phía sau lưng Nhâm Tiểu Túc.
Chỗ đó có binh sĩ trong hàng rào cùng thành viên dàn nhạc.
Lần này tư binh có 12 người, so với lần trước nhiều hơn một ý.Bất quá Nhâm Tiểu Túc chú ý thấy được cô gái đội nón lưỡi trai… Người có kỹ năng súng ống hoàn mỹ kia.Nón lưỡi trai được cô gái kéo xuống rất thấp, trên thân mặc một bộ đồ thể thao.
Dường như nàng cũng phát hiện ánh mắt Nhâm Tiểu Túc đang nhìn mình nên hơi nâng mặt lên.Nhâm Tiểu Túc thấy cái cầm tinh xảo của đối phương lại thủy chung không nhìn được ánh mắt bị phủ bởi bóng mờ của lưỡi trai.Mà phía sau tụ tập một đám học sinh của học đường.Kỳ thật người của dàn nhạc có chút nghi hoặc, sao đám nhóc này lại tụ tập lại đây? Lý Phát Tài che chở con gái sau lưng, hỏi cô gái đội nón lưỡi trai:- Các ngươi muốn dẫn Nhâm Tiểu Túc đi?Không ai trả lời Lý Hữu Tiễn, dường như cô gái này cũng không thích nói chuyện với người khác.Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe cung điện phát ra âm thanh:“Nhiệm vụ cự tuyệt dàn nhạc đi tới Cảnh Sơn.”Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ.
Sao cung điện lại đưa ra nhiệm vụ này.
Theo logic bình thường mà nói, cung điện phải dựa vào tình huống của hắn để đưa ra nhiệm vụ chứ.
Vì sao cung điện lại không muốn mình tới Cảnh Sơn? Rốt cuộc nơi đó có gì?Rõ ràng Nhâm Tiểu Túc cũng từng tới ngọn núi đó, khẳng định nguy hiểm hơn nhiều so với thị trấn, có điều lại không đến mức phải để cung điện nhắc nhở.Chẳng lẽ xảy ra biến hóa gì?Nghĩ tới đây, trong lòng Nhâm Tiểu Túc sinh ra thoái ý.
Hắn muốn đi xem một chút, muốn nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài chứ không phải đi xem coi thế giới đó rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm…Lạc Hinh Vũ ngồi xuống đối diện Nhâm Tiểu Túc, nàng mỉm cười:- Ngươi chính là Nhâm Tiểu Túc.Nhâm Tiểu Túc nhìn Lạc Hinh Vũ rơi vào trầm tư:- Ba của ba gọi là ông nội, má của ba gọi là bà nội…Lạc Hinh Vũ:- ???Đầu óc tên này có bệnh sao?Lúc này một binh sĩ tư quân đi từ ngoài vào, cười nói với Nhâm Tiểu Túc:- Đừng giả bộ, ta biết ngươi.Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cả người trở nên đề phòng.
Tên này không phải là Vương Tòng Dương từng điều tra qua mình hai lần ư!Vậy chiêu giả bộ không được rồi.
Hơn nữa nội tâm Nhâm Tiểu Túc rất rõ ràng, lần này hắn nhất định sẽ không đi.Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc đang ngồi thẳng lưng nay lại tựa vào lưng ghế, cả người đột nhiên tỏa ra cổ khí tức lười nhác:- Ta không đi!- Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng kỹ năng cơ sở Đồ Phổ, có thể học được năng lực của người khác.Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, nhiệm vụ có vậy mà hoàn thành rồi!Quả nhiên, cung điện đưa ra nhiệm vụ không phải dựa vào tiêu chuẩn sự thật mà dựa vào thái độ của Nhâm Tiểu Túc!Giờ khắc này, nội tâm Nhâm Tiểu Túc