Nhìn thấy thì Lưu Bộ bất mãn vì Nhâm Tiểu Túc ăn bánh quy.Kỳ thật nội tâm Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, bản thân hắn có ăn hay không thì thái độ Lưu Bộ cũng ác liệt như vậy.
Cho nên đoàn xe sẽ không cho hắn ăn chúng, trong lòng Nhâm Tiểu Túc đã sớm nhận ra, chỉ là hắn không ngờ đối phương lại trở mặt trực tiếp như vậy.Thế cũng tốt, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng thấy nhẹ nhõm hơn, bản thân cũng chẳng cần cố kỵ gì nữa.Với tình trạng hiện trại, Nhâm Tiểu Túc đã chuẩn bị tốt tâm lý.Hắn quay đầu đi về phía rừng rậm.
Kết quả Lưu Bộ lại trở nên gấp gáp:- Ngươi đi đâu, nếu bây giờ ngươi về, thị trấn hàng rào 113 sẽ không dung ngươi đâu!Nếu Nhâm Tiểu Túc đi, hôm nay bạn họ lãng phí cả ngày rồi, không có người dẫn đường, trên cơ bản họ sẽ không thể tới Cảnh Sơn.Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc bội phục đám người này.
Để đi tới Cảnh Sơn chỉ mất có năm ngày, lần trước may mà họ lạc đường sớm mới quay về kịp, vạn nhất vào sâu hơn thì e rằng họ không thể rời khỏi cánh rừng đó đâu.Này không liên quan tới việc lãng phí thời gian, đám người này quen sống an nhàn sung sướng, căn bản họ sẽ không ý thức được đây là địa bàn của ai…Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu được, tính cách tư duy theo cảm tính, sống trong hàng rào tị nạn lại coi rẻ lưu dân không phải được hình thành ngày một ngày hai.
Như vầy cũng bình thường thôi.Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhếch môi cười:- Ta đi tìm thức ăn, ngươi sợ cái gì?- Ta không sợ.Lưu Bộ xấu hổ giải thích:- Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi.
Lần trước người dẫn đường chết ở gần đây.
Ngươi đừng có học theo hắn làm chậm trễ thời gian chúng ta.Người dẫn đường kia chỉ bọn họ tới đi rồi lại lạc đường, kết quả đi mất vài ngày cũng chưa tìm được phương hướng.
Vì vậy phải quay về Vân Lĩnh đi lại từ đây.
Kết quả sáng sớm hôm qua khi hắn tới bờ sông rửa mặt lại chẳng thấy quay về.Đan nói chuyện, đột nhiên có người nói:- Các người nhìn bên này, trên đất có dấu chân của dã thú!Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, nơi này sao có thể có dã thú? Rất ít dã thú sống ven rừng.
Hơn nữa con người xây nên hàng rào tị nạn, dã thú cỡ lớn đã sớm bị ngăn ở bên ngoài, không thể tới phạm vi của hàng rào 113.Coi như là đàn sói công kích nhà xưởng cũng là trường hợp rất hiếm thấy.Tất cả mọi người đều đi tới để xem dấu chân kia có hình dáng thế nào.
Binh sĩ tư quân cũng không hoảng, họ có súng thì sợ cái gì?Kết quả vừa nhìn liền thấy một hàng dấu chân ta bằng nửa đầu người đi vào rừng rậm.Thấy thế, tư quân lập tức cần súng nhắm vào chỗ sâu của khu rừng.
Không biết vì cái gì, bỗng nhiên đám binh sĩ trở nên cảnh giác hơn.
Dù có súng cũng không cảm thấy an toàn nữa.- Lúc trước có thấy thứ này không?Có người run rẩy hỏi.- Không có.Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn dấu chân thì biết đó là con vật gì, nháy mắt hắn yên lòng lại.Sau đó Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn dàn nhạc hạ trại cách đó không xa, chợt thấy trên đất trống còn ít đồ mà lần trước cắm trại bỏ lại.
Thậm chí còn rất nhiều thức ăn thừa.
Vì thế hắn chợt nói:- Đây là gấu, bị hấp dẫn bởi đồ ăn thừa lần trước lưu lại.Lưu Bộ nghi ngờ:- Nói hươu nói vượn, ngươi từng thấy móng vuốt của gấu bao giờ chưa?Nhâm Tiểu Túc nhìn dấu chân hướng vào rừng.
hắn không tốt bụng tới mức cái gì cũng nói cho đám người của dàn nhạc và tư quân biết:- Khụ khụ, cũng có thể là heo rừng…Đám người phía sau cứ thế trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc đi vào rừng.
Dường như dấu chân này chẳng có gì khiến hắn sợ, căn bản hắn cũng chẳng lo những nguy hiểm ẩn nấp bên trong khu rừng kia.- Lá gan tiểu tử này cũng lớn quá nhỉ.Lưu Bộ hít một hơi:- Không muốn sống nữa à?Nghe vậy, binh sĩ mới bỏ súng xuống.
Nếu có dã thú gì kinh khủng, họ sẽ nghe tiếng kêu thảm thiết của Nhâm Tiểu Túc, khi đó đề phòng cũng chẳng muộn.Những