Bầu không khí trong hang động như đóng băng.
Buổi tối vừa có hai người mất tích vô vớ, vốn chuyện này đã khiến tâm tình mọi người trầm trọng.
Chẳng ai ngờ sau đó lại có thêm hai người chết.Bốn người Hứa Hiển Sở, Lạc Hinh Vũ, Lưu Bộ và Vương Lỗi hiểu hai gã binh sĩ kia vì đánh lén Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nên bị giải quyết trong chớp mắt.Mọi chuyện diên ra nhanh đến mức họ khó lòng tưởng tượng được.
Lần đánh lén này cũng khiến Hứa Hiển Sở lần nữa nhìn kỹ hai người trước mặt này.Hắn thở dài nói:- Là họ gieo gió gặp bão.Nhâm Tiểu Túc không nói gì, hắn cũng hiểu Hứa Hiển Sở không có động cơ làm chuyện này.Nếu nói vì súng, Hứa Hiển Sở đã có súng trường, súng lục còn trên người hắn.
Còn vì Lạc Hinh Vũ, Hứa Hiển Sở đã sớm có cơ hội ra tay.
Chung quy lúc trước là Lạc Hinh Vũ chủ động nhớ nhung yêu thương hắn, vậy mà hắn có để ý đâu cơ chứ.Nếu nói vì nước, tối qua Hứa Hiển Sở đã hứng được một bình, không đáng phải ra tay với Nhâm Tiểu Túc nữa.Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc lo lắng vì sợ Hứa Hiển Sở sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Bất quá cuối cùng Hứa Hiển Sở cũng không ra tay.Mục đích của tên sĩ quan này là tìm hiểu bí mật của Cảnh Sơn, bí mật của dã thú trong cảnh sơn chứ không phải lo việc người khác.- Bất quá tội Tôn Quân Chính không đáng chết.Hứa Hiển Sở thở dài nói:- Thôi được rồi, ở nơi hoang dã này không có khái niệm đúng sai.Nhâm Tiểu Túc thấy Hứa Hiển Sở đã hiểu rõ đạo lý sinh tồn ở hoang dã, không có đúng hay sai, chỉ có sống hay chết.Hắn cũng không nói Dương Tiểu Cận làm vậy là đúng, có điều không để lại tai họa ngầm tuyệt đối không sai!Nhâm Tiểu Túc ném ba cỗ thi thể ra ngoài hang rồi nói với Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận:- Ta vẫn không rõ thi thể Từ Hạ mất tích thế nào.
Lần này vừa vặn có cơ hội tìm hiểu rồi.Hắn lại nói với Dương Tiểu Cận:- Có chuyện gì dị thường cứ nói ta một tiếng.Nói xong hắn dựa vào vách đá ngủ tiếp.
Những người khác thấy vậy thì cảm thấy tâm lý Nhâm Tiểu Túc thật vững.
Rõ ràng hắn vừa giết người, lại có thể xem như không có chuyện gì tiếp tục đi ngủ?Chẳng lẽ vừa rồi thứ hắn giết không phải là người à?Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng ngủ, hắn ở trong cung điện nhìn hắc ảnh của mình.
Ảnh Tử khơi dậy hứng thú rất lớn trong lòng Nhâm Tiểu Túc!Hắn vẫn luôn hâm mộ Hứa Hiển Swor, thậm chí còn có phần hâm mộ Trương Bảo Căn có năng lực nhả bong bóng.Tuy nhìn qua năng lực nhả bong bóng rất yếu, có điều Nhâm Tiểu Túc hoài nghi bong bóng vẫn có thể tăng cấp.Siêu phàm giả có thể tiến bộ không? Hắn cảm thấy là có thể.Mà hắn thì sao, tuy nghe qua thì cung điện rất dọa người.
Nhưng vấn đề là hắn một mực nâng cao sức mạnh và tốc độ cũng không khiến bản thân trở thành siêu phàm giả chân chính.Chung quy có một ít người qua thời gian dài rèn luyện vẫn đạt được năng lực hiện tại của hắn.Nhâm Tiểu Túc thèm thuồng Ảnh Tử biết đỡ đạn của Hứa Hiển Sở từ lâu.
Trong mắt Nhâm Tiểu Túc, vũ khí nóng cực kỳ kinh khủng, tốc độ viên đạn thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.
Người bình thường đối mặt với súng ống nào có đường thoát thân.Cho nên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, không sợ vũ khí nóng là giới hạn để trở thành siêu phàm giả…Đương Nhiên, cũng không phải Nhâm Tiểu Túc không sợ vũ khí nóng, nếu bị đánh lén hắn vẫn có khả năng chết như thường.Lúc này, hắc tử lẳng lặng đến trong cung điện không nhúc nhích.
Nhâm Tiểu Túc nhìn kỹ lại, hình dáng ảnh tử rõ ràng chính là hắn, chỉ có phần mơ hồ hơn thôi.Vì sao của Hứa Hiển Sở là màu xám còn của là màu đen.
Rõ ràng ảnh tử của hắn được phục chế từ Hứa Hiển Sở mà, có chỗ nào khác nhau?Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thử điều