Nhâm Tiểu Túc từng ngồi xổm bên bờ tường nghe lởm Trương tiên sinh giảng bài.
Hắn từng nghe Trương Cảnh Lâm kể một ít kỳ văn dị sự, trong đó có chuyện về Tiêu thất thành trì.Kỳ thật có đôi khi Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Trương Cảnh Lâm cũng không đứng đắn như bề ngoài của hắn.
Hôm nào mệt, hắn thường kéo cái ghế ngồi trên bục giảng kể một ít câu chuyện thú vị cho hết giờ.Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy như vậy cũng bình thường.
Chung quy cả thị trấn cũng có mỗi Trương Cảnh Lâm là thầy dạy học, muốn hắn ngày nào cũng lên bài cũng hơi khó.Hôm đó Trương tiên sinh kể về vài câu chuyện thú vị trong từng.
Hắn từng nói về một tòa Cổ Thành không người.
Không biết vì sau trong thời đại phồn hoa nhất Cổ Thành bỗng nhiên xuống dốc.
Trương Cảnh Lâm bảo, việc này có liên quan ít nhiều tới sự tồn tại của yêu ma.Khi ấy Nhâm Tiểu Túc tự nhủ trong lòng, ta tin ngươi mới lạ, không muốn giảng lại đi kể chuyện ma quỷ, thế giới này làm gì có ma?Thế nhưng bây giờ Nhâm Tiểu Túc có phần tin tưởng rồi.Kỳ thật tuổi Trương Cảnh Lâm không lớn lắm, bộ dáng chừng hơn ba mươi.
Nhâm Tiểu Túc nghe Vương Phú Quý nói, thật lâu trước đây Trương Cảnh Lâm từ nơi khác tới đây.
Về phần bao lâu thì tất cả mọi người đều không nhớ.Có đôi khi Nhâm Tiểu Túc suy đoán, có thể trước kia Trương Cảnh Lâm là người tỏng hàng rào, về sau trở thành lưu dân chăng? Bằng không sao hắn biết nhiều chuyện như thế, tuy có chút bừa bãi…Hiện tại nghe Hứa Hiển Sở nói như thế, trong vô thức Nhâm Tiểu Túc nhớ lại chuyện Trương Cảnh Sơn kể.
Như vậy trong Cảnh Sơn có ma ư?Nhâm Tiểu Túc hỏi Hứa Hiển Sở:- Không còn cái gì khác sao?Hứa Hiển Sở cẩn thận suy nghĩ một chút:- Còn nữa, trước khi chúng ta lên đường, dường như Vương Tòng Dương thăm dò được một tin, không chỉ có mỗi hàng rào 113 biết về sự kỳ lạ của Cảnh Sơn.
Dường như trước đó từng có một đội ngũ khác tới rồi.Nhâm Tiểu Túc còn tưởng Hứa Hiển Sở muốn nói bí mật gì đó, kết quả lại là chuyện đã biết.- Kỳ thật dù là nhóm quản lý hay tập đoàn, mọi người đều cảm thấy hứng thú với vấn đề tiến hóa và siêu phàm giả.Hứa Hiển Sở nói tiếp:- Hẳn các ngươi cũng biết bên trong hàng rào mới xây một bệnh viện tâm thần.
Họ nghiên cứu siêu phàm giả chẳng khác nào điều tra tội phạm, còn muốn lợi dụng siêu phàm giả nữa.- Nói tới siêu phàm giả.Nhâm Tiểu Túc nói:- Ngươi là siêu phàm giả, hẳn cũng rất chú ý tới việc này.- Siêu phàm giả…Hứa Hiển Sở trầm tư:- Kỳ thật siêu phàm giả đã xuất hiện từ lâu rồi, chỉ bất quá mọi người đều nghĩ đó là truyền thuyết.
Gần đây mọi người bắt đầu coi trọng sự xuất hiện của siêu phàm giả, thậm chí còn có không ít tổ chức siêu phàm giả xuất hiện.Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:- Còn có tổ chức?Có tổ chức có nghĩa số lượng siêu phàm giả không ít.- Trước đây từng có chuyện siêu phàm giả ám sát người quản lý hàng rào, hẳn các ngươi cũng nghe qua.Hứa Hiển Sở nói:- Tin này là Vương Tòng Dương nói ta biết.
Hắn nói tổ chức siêu phàm giả kia tên là Tên Côn Đồ.
Ít nhất cũng là tên siêu phàm giả ám sát kia nói.- Hắn bị bắt ư?Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.- Không có.Hứa Hiển Sở lắc đầu:- Thực lực của hắn vượt xa những gì các ngươi tưởng tượng.
Hiện tại các hàng rào đều bắt tay nhau nhằm vào siêu phàm giả.
Dường như hàng rào đánh giá rất cao sự nguy hiểm của siêu phàm giả.
Có điều vẫn chưa biết đánh giá cụ thể thế nào.Nhâm Tiểu Túc thầm nói:- Đánh nhau người sống ta chết như thế làm gì, không thể sống chung thật tốt à.Hắn nói vậy là vì đồng cảm a.
Nhâm Tiểu Túc cũng là siêu phàm giả, hiện tại phải đối đầu với mấy “ông to” nên hắn cũng hơi rét.Dương Tiểu Cận liếc Nhâm Tiểu Túc một cái rồi im lặng.
Hứa Hiển Sở thở dài:- Ta không thể quay về, nếu người trong hàng rào biết ta là siêu phàm giả, kết cục của ta nhất định rất thảm.Bỗng nhiên Lưu Bộ ngồi bên cạnh nói:- Chúng ta sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi, ngươi yên