Khi nãy mọi người có thể nhẹ nhàng nói chuyện phiếm không phải vì họ nắm giữ được bí mật của rằng cây, mà là họ biết chỉ cần cách xa rừng cây vào buổi tối sẽ không có gì nguy hiểm nữa.Nhưng bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra, âm thanh kéo xích sắt ngày càng gần.
Là thứ gì kéo xích sắt, ai lại dùng xích sắt khóa thứ đó.
Bây giờ phải tránh thoát thế nào?Đến cùng Cảnh Sơn là nơi nào, sao lại có nhiều chuyện quái dị như thế.Thứ kéo xích sắt như bị hấp dẫn bởi ngọn lửa trong hang động, từ từ đi tới.Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận, Hứa Hiển Sở đã mở chốt súng, hướng nòng súng về phía tiếng xích sắt.Trong khoảng khắc, Dương Tiểu Cận phát hiện động tác của Nhâm Tiểu Túc vô cùng chuyên nghiệp.
Thậm chí còn có chút quen mắt!Cảm giác quen thuộc này rất kỳ diệu, khiến Dương Tiểu Cận có cảm giác vô cùng thoải mái.
Loại thoải mái này giống như người bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.Thế nhưng bây giờ Dương Tiểu Cận không thể nghĩ thêm được, vì âm thanh kéo xích sắt đã tới gần.Người trong hang động cố hết sức nhìn xem đó là thứ gì.
Có điều đối phương ẩn nấp trong bóng tối, thủy chung không hiện thân.Tiếng lạch cạnh truyền tới từ bìa rừng, nội tâm Nhâm Tiểu Túc một trận buồn nôn, vì hắn ý thức đó đó là âm thanh nước bọt rơi lên lớp lá cây dưới đất!- Một khi nó hiện hình, lập tức nổ súng.Hứa Hiển Sở nói:- Hỏa lực ba người chúng ta đủ để ngăn nó tới hang động trong thời gian ngắn, khi đó ta sẽ điều khiển ảnh tử cản chân nó.- Được.Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng đáp ứng.
Trong lòng hắn thầm nhủ, nếu sinh vật này quá mức lợi hại, hắn sẽ không che dấu ảnh tử nữa.Cũng không biết đám dã thú khi nãy chạy trốn đi nơi này.
Có điều Nhâm Tiểu Túc tự biết, thứ khiến đám dã thú hung mãnh này phải chạy ra khỏi rừng cây chắc chắn mạnh đến mức khó tưởng tượng.Tần suất hô hấp của Nhâm Tiểu Túc ngày càng dài hơn, tâm tình cũng dần bình tỉnh.
Hắn không còn nghe rõ nhịp tim và tiếng thở của mình nữa mà chăm chú nghe động tĩnh trong cánh rừng.Có lẽ chỉ một khắc sau, bí mật trong khu rừng sẽ lộ diện.Thế nhưng ngoài ý muốn của bọn họ, âm thanh kéo lê kia không còn vang lên nữa, dĩ nhiên chủ nhân của xích sắt hẳn cũng đã đi xa.- Thế này là sao?Hứa Hiển Sở cau mày nói:- Chẳng lẽ nó không dám rời khỏi rừng cây?Ba người vẫn giữ nguyên tư thế ngắm bắn, sợ đối phương chỉ giả bộ mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một hồi rồi nói:- Rất có thể đối phương không dám rời khỏi khu rừng.
Bằng không khu rừng và nơi này chỉ cách nhau chừng 10m, phải có lý do mà đám dã thú kia mới chọn nơi này làm chỗ tránh nạn.Âm thanh kéo lê ngày càng cách xa đám người.
Rốt cuộc ba người Nhâm Tiểu Túc cũng buông lỏng một chút:- Xem chúng ta đã lạc quan quá mất.
Bí mật của Cảnh Sơn không phải thứ chúng ta có thể tùy tiện suy đoán.- Nhất định rừng cây này có vấn đề, có lẽ bên trong có thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.Nhâm Tiểu Túc nói:- Bằng không sao thi thể Từ Hạ lại mất tích mà chẳng có dấu vết nào như thế.- Các ngươi nghỉ ngơi đi.Hứa Hiển Sở nói:- Đêm nay ta gác đêm trước, qua nữa đêm các ngươi thế ta.Nói thì nói vậy, có điều Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận vẫn như cũ ăn ý người gác đầu đêm người gác cuối đêm.Hứa Hiển Sở thầm cười khổ, xem ra hắn vẫn như cũ không được người ta tin tưởng.Một đêm này không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ánh mặt trời thong thả chiếu xuống.
Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng bước chân dã thú quay về khu rừng.
Xem ra đám dã thú đã có thói quen rời đi vào buổi tối và quay lại vào buổi sáng.
Chẳng lẽ thứ mang xích sắt kia không hoạt động vào ban ngày à?Nhâm