Tiếng súng dày đặc trong rừng cây đã ngừng.
Dường như binh sĩ tập đoàn đã tiêu diệt xong tầng ngoài, trục xuất đám dã thú có khả năng uy hiếp họ.Hứa Hiển Sở nhỏ giọng nói với Nhâm Tiểu Túc:- Lúc này chắc họ đang bố trí trạm gác ngầm.
Nhân thủ họ chưa chắc đủ, dù vài trăm người cũng không cách nào canh giữ mỗi tấc đất.- Một chiến lữ của họ có khoảng bao nhiêu người?Nhâm Tiểu Túc hỏi.Hứa Hiển Sở chần chờ một lúc:- Khoảng 4000-5000 người.
có điều họ không thể xuất động hết, chung quy cũng phải có người bảo vệ hàng rào.- Không đúng.Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:- Ta cảm thấy vấn đề bảo vệ hàng rào không lớn.
Chỉ có vài ngày thì làm sao lật đổ được một hàng rào? Không thể nào, vì thế họ sẽ xuất động khá nhiều người, ít nhất cũng hơn cả ngàn binh sĩ.- Cũng đúng.Kỳ thật Hứa Hiển Sở cũng hiểu đạo lý này.
Hắn chỉ ăn may mà thôi, Hứa Hiển Sở tập trung suy nghĩ một hồi:- Không tới mức đó đâu.
Vật tư trong hảng ào không đủ để duy trì cả ngàn người ở trong rừng.
Không phải vật tư không đủ mà họ còn phải cân nhắc vấn đề vận chuyển, nhân lực hậu cần… Binh sĩ đều cầm theo vũ khí nóng nên khi cân nhắc nhân tốt tổng hợp, nhóm đầu tiên cũng tầm 1000 người thôi.Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút, đối với cách hoạt động của quân đội, Hứa Hiển Sở hiểu biết nhiều hơn.
Nhâm Tiểu Túc đáp:- Ta tin tưởng phán đón của ngươi.
Có điều ta vẫn nói câu kia, nếu trạm gác quá chặt chẽ, ta sẽ đi đường vòng tới hàng rào 112, rời đi không chút do dự.- Đi.Hứa Hiển Sở gật đầu, hắn biết Nhâm Tiểu Túc quyết định không sao.
Chung quy nếu hắn, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nhận phải sự tru đuổi của hơn ngàn người thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Lúc này vẻ mặt Hứa Hiển Sở kiên quyết nói:- Đợi lát nữa nếu cần tác chiến du kích, chúng ta cứ mặc kệ ba người kia.
Bọn họ không thể theo kịp chúng ta… Đợi đã…!Nói tới đây, Hứa Hiển Sở sững sờ một chút.
Hắn nhìn quanh bốn phía:- Dương Tiểu Cận đâu?Nhâm Tiểu Túc cũng ngạc nhiên.
Hắn đánh giá rừng cây rồi quay lại hỏi đám người Lưu Bộ đi phía cuối:- Các ngươi thấy Dương Tiểu Cận đâu không?- Khong để ý.Lưu Bộ mờ mịt trả lời.Lúc này mọi người mới phát hiện, Dương Tiểu Cận đã mất tích rồi!Nếu Lưu Bộ mất tích, Nhâm Tiểu Túc sẽ cảm thấy có thứ gì ngậm hắn đi chơi rồi.
Có điều nếu là Dương Tiểu Cận, thì không phải như thế!Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở cho rằng ba người Lưu Bộ liên lụy chính mình.
Kết quả hiện tại họ bỗng có cảm giác: Dương Tiểu Cận liên lụy năm người bọn họ..Rốt cuộc mục đích tới nơi này của Dương Tiểu Cận là gì? Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc ý thức được, khả năng cao mục đích của Dương Tiểu Cận không phỉa bí mật Cảnh Sơn!Dương Tiểu Cận có bí mật gi đó rất lớn!Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn Hứa Hiển Sở, phảng phất như có quyết định gì đó.- Cái kia…Nhâm Tiểu Túc lựa lời mà nói:- Có thể Dương Tiểu Cận đã tụt lại phía sau chúng ta rồi.
Với tư cách là đồng đội, chúng ta phải chia nhau ra tìm.
Bằng không một mình nàng rất nguy hiểm.Nói xong, Nhâm Tiểu Túc à Hứa Hiển Sở phân ra hia hướng rời đi.
Ba người Lưu Bộ quay đầu nhìn theo.
Họ nghĩ mãi không ra sao tự nhiên Dương Tiểu Cận lại mất tích, Lưu Bộ hỏi:- Các ngươi có thấy Dương Tiểu Cận rất kỳ quái không.
Bỏ tiền gia nhập đội ngũ, rõ ràng có mục đích riêng mà…Lúc này Lưu Bộ quay đầu nhìn về hai hướng Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở vừa rời đi.
Kết quả… cả hai đều mất tích!Quá kỳ lạ mà!Cái gì mà chia nhau đi tìm, rõ ràng là chạy trốn!Thời điểm tiếp cận phạm vi Cảnh Sơn, Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở, Dương Tiểu Cận cùng nhau ra quyết định từ bỏ gánh nặng này.Cả ba biết rõ sự lợi hại của Khánh thị.
Họ hoặc muốn lẻn vào hoặc lựa chọn đi đường vòng, có điều cái nào đi nữa cũng không thể dẫn theo đám Lưu Bộ.Dù sao họ không thân cũng chẳng quen, đâu nợ nhân tình gì nhau.
Bỏ rơi đám Lưu Bộ thật sự không có tí áp lực nào.Bất quá Nhâm Tiểu Túc vô cùng tiếc nuối.
Mất ngày nay hắn từng giây từng phút