Nhâm Tiểu Túc từng thấy những nhân vật lớn trong hàng rào mặc âu phục đi ngang qua thị trấn.
Khi ấy Nhâm Tiểu Túc thấy được bọn họ ngồi trong xe mặc âu phục nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc liền nghĩ, họ thật khí phách.Thế nhưng nếu là mặc âu phục màu trắng tới nơi hoang dã.
Nhâm Tiểu Túc nhất định sẽ mắng tên đó là đồ ngốc!Thứ như âu phục rất cản trở việc chiến đấu, giơ tay nhấc chân đều vướng víu.
Vạn nhất đánh không lại dã thú thì chạy cũng không nhanh được.Có điều khi thấy nam tử đứng trên tầng thương kia, Nhâm Tiểu Túc không hề thấy có gì không thích hợp, bởi vì đối phương không cần chiến đấu.Hẳn đây là người chỉ huy hành động lần này của Khánh thị.
Nhâm Tiểu Túc thầm ngủ trong lòng, đúng là đại nhân vật nhìn qua là thấy được sự khác biệt.Nhâm Tiểu Túc rụt người lại, sợ bị binh sĩ tập đoàn phát hiện.
Phải biết gần công trường có hơn ngàn binh sĩ canh gác.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình và Hứa Hiển Sở đã đánh giá quá thấp lần ra quân này của tập đoàn.Tuy không thấy rõ, nhưng Nhâm Tiểu Túc biết rõ nhân số không ít.“Phỉa rút lui thôi.”Nhâm Tiểu Túc không tính quản chuyện này nữa.
Khi hắn biết bản thân không đủ khả năng cướp đoạt bí mật với tập đoàn thì không khỏi thoái chí.Hắn có ở lại đây cũng chẳng làm gì được.
Về phần Cảnh Sơn có bí mật gì, chắc chỉ có Dương Tiểu Cận và Hứa Hiển Sở là có hứng thú thôi.Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không cần mạo hiểm vì bí mật này.
Nếu nơi này có người nắm giữ kỹ năng cấp cao mà trong tay Nhâm Tiểu Túc có hơn mười Đồ Phổ cấp cơ sở, đại sư các kiểu thì chắc hắn sẽ nguyện ý thử một lần…Đối với Nhâm Tiểu Túc, đám người đó chẳng khác nào một kho báu cả…Thật ra quan trọng nhất là Nhâm Tiểu Túc thấy kiến trúc được đào lên ngày càng nhiều.
Có vài chỗ chỉ cần máy mọc đụng nhẹ là ầm ầm đổ sụp.
Lúc trước chúng còn có thể đứng vững, vậy mà bậy giờ chỉ có chút tác động đã đi đời.Một vài công trình vẫn duy trì được, trên mặt đất rải rác các loại biển hiệu mà Nhâm Tiểu Túc có thể lờ mờ nhận ra, cái gì mà tiệm làm tóc Mỹ Dung, tiệm mát xa các kiểu…Nhâm Tiểu Túc không tin nơi này có thứ gì quý giá!Đay chính là nguyên nhân chính mà hắn muốn rời đi a!Thời điểm thấy đám biển hiệu kia, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân như bị lừa gạt, chỉ số thông minh bị vũ nhục.
Hiện giờ hắn nhớ lại cái gì mà Hồi Mã Chiêu, Cửu Long Phá cùng miếng nhựa hình người kia, rõ ràng không phải thứ đặc biệt gì cả!Không biết Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận thấy cảnh tượng này sẽ có cảm giác gì.
Còn Nhâm Tiểu Túc thì thấy đủ rồi.Chạy xa như vậy, trải qua nhiều nguy hiểm như thế, kết quả thì sao?Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ rụt đầu đi bọc đường núi.
Lúc này hắn nghe được tiếng súng từ phía sau lưng.
Nói rõ binh sĩ tập đoàn không thắng được con quái vật kia.Âm thanh này khiến Nhâm Tiểu Túc yên tâm không ít.
Đám người này đều tập trung gần công trường.
Họ không chú ý tới những nơi khác chứng tỏ ở đó không có giá trị, họ cũng sẽ không để tâm nhiều.Những chỗ bị lơ là đó là lỗ hổng để Nhâm Tiểu Túc lợi dụng.Dọc đường đi tập đoàn Khánh thị đã san bằng cây cối.
Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc đã lĩnh giáo được bản lĩnh của tập đoàn.Ở nơi dã ngoại này mà ngoài ta còn có thể mở ra một con đường bằng phẳng, căn bản không cần thương lượng với đám dã thú kia luôn.Việc này giúp Nhâm Tiểu Túc lần nữa ước định được thực lực của Khánh thị.
Phải biết đây chỉ là một đoàn đội của tập đoàn mà thôi.
Dựa theo lời Dương Tiểu Cận nói, một tập đoàn có thể khống chế cả chục hàng rào!Vì thế, nếu Dương Tiểu Cận đi tới hàng rào 112, đám dã thú trên đường đi sẽ không còn nhiều vì đã bị dọa chạy sạch rồi.Tuy thế, muốn trở lại