- Lục Nguyên, gần đây ngươi không nên ra ngoài một mình.Tiểu Ngọc Tỷ nằm trong bóng tối nói:- Vạn nhất ngươi có chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với Nhâm Tiểu Túc?- Yên tâm đi, ta biết rồi.Nhan Lục Nguyên trả lời.
Gần đây hắn ngày càng tin tưởng Tiểu Ngọc Tỷ.
Vốn Lý Tiểu Ngọc có thể mặc kệ hắn tự do mà rời đi, thế nhưng nàng lại không rời hắn nữa bước.Mấy hôm trước hắn sốt cao, Tiểu Ngọc Tỷ có thể cầm tiền cao bay xa chạy.
Thế nhưng Tiểu Ngọc Tỷ lại không.Trong lúc Nhan Lục Nguyên mơ màng, nàng luôn lấy khăn mặt lau người cho hắn rồi đắp khăn lên trán hạ nhiệt độ.
Lúc đó Nhan Lục Nguyên thậm chí còn nghe được tiếng ca ôn nhu như khi còn bé nằm trong ngực mẹ, ấm áp như ánh mặt trời.Nhan Lục Nguyên chưa từng cảm nhận được thứ ấm áp này.
Dù Nhâm Tiểu Túc chăm sóc hắn rất tốt, có điều hắn mãi là bóng lưng đuổi theo thiếu niên ấy chứ không phải ôm ấp yêu thương.- Ừ.Tiểu Ngọc Tỷ thấy Nhan Lục Nguyên trả lời như thế cũng yên lòng.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:- Bệnh của ngươi đã tốt thì ngày mai đi học lại đi.
Phải ôn lại bài vở đã bỏ lỡ.Nhan Lục Nguyên hoảng sợ đáp:- Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi đừng như vậy.
Anh của ta đâu có ở nhà!- Vậy cũng không được.Tiểu Ngọc Tỷ nói:- Vạn nhất Tiểu Túc trở về thấy ngươi bài vở bê bối nhất định sẽ trách ta.
Trước khi đi hắn đã nói với ta rồi.- Nói thế nào?!Nhan Lục Nguyên kêu rên:- Ta có nghe hắn nói gì đâu!Tiểu Ngọc Tỷ nằm dưới đất ôm chăn cười cười:- Mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải đi học lại.Nhan Lục Nguyên sống không bằng chết nhìn trần nhà.
Khóe miệng bất giác cong lên.
Kết quả vào lúc này hắn lại nghe âm thanh có người nhảy vào trong sân, không chỉ một người!Tiểu Ngọc Tỷ cũng nghe được tiếng vang.
Vốn ôn nhu nhút nhát, thời điểm này Tiểu Ngọc Tỷ lại rút cốt đao dưới gối ra, cắn răng nói:- Ngươi nằm yên đó!Trong phòng tối lờ mờ, Nhan Lục Nguyên thậm chí thấy được Tiểu Ngọc Tỷ đang run lên.
Họ đều biết sắc trời đã tối, người đột nhập vào nhà người khác chắc chắn không có ý tốt.
Có điều hiện tại Nhâm Tiểu Túc không ở đây, Tiểu Ngọc Tỷ cảm thấy bản thân phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Nhan Lục Nguyên.Sau một khắc, có ba tráng hắn đá văng cửa phòng.
Hai người có ý đồ đè Tiểu Ngọc Tỷ trên mặt đất, một người cầm dao đâm về phía Nhan Lục Nguyên.Tiểu Ngọc Tỷ run rẩy cầm cốt đao.
Thế nhưng nàng chỉ là nữ nhân, khí lực chênh lệch rất xa so với nam tử trưởng thành!Tiểu Ngọc Tỷ đánh về phía một hán tử, âm thanh kêu rên như đã bị đâm trúng.
Có điều người còn lại đã nhanh chóng đá bay cốt đao trong tay Tiểu Ngọc Tỷ!Nhan Lục Nguyên mượn ánh trăng thấy được ba người này là đầu gấu ăn chơi lêu lổng trong thị trấn, không ngờ chúng lại đánh chủ ý lên học đường!Có lẽ họ cảm thấy trước đó Nhâm Tiểu Túc mở phòng khám kiếm được không ít tiền, mà lúc này hắn đã rời đi nên ác ý liền nổi lên.Khoảng thời gian này Tiểu Ngọc Tỷ dùng tiền rất cẩn thận.
Mỗi lần mua đồ ăn nàng đều trả giá nửa ngày, thậm chí còn lựa rau dại không đắt tiền để mau.Có điều Nhan Lục Nguyên sinh bệnh cần ăn đồ bổ dưỡng.
Chắc lúc mua thịt đã khiến người khác chú ý tới.Đúng là trong nhà không có nam nhân thật đáng sợ.
Dù Nhan Lục Nguyên cũng là nam, thế nhưng tuổi hắn quá nhỏ, không có khả năng chấn nhiếp gì cả.Hiện giờ trên người Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ có thể có khoản tiền lớn.
Mà học đường cũng chẳng có ai đủ khả năng ngăn chặn ba tên đầu gấu này.Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên nghe được cửa phòng cách vách bị đá văng.
Dường như có người muốn hành hung Trương Cảnh Lâm!Đám người này quá mức càn rỡ, ngay cả tiên sinh của học đường cũng dám đụng tới.
Họ muốn giết người diệt khẩu, như thế sẽ không ai biết hung thủ là ai.Kết quả vào lúc này, một tiếng súng vang lên trong đêm.
Tên đầu gấu phóng về phía Nhan Lục Nguyên khó tin nhìn họng súng đen ngòm trước mặt mình.
Sau đó cúi đầu nhìn lỗ máu ở bụng.
Hắn nghĩ mãi không rõ, vì sao Nhan Lục Nguyên lại có súng?!Nếu họ biết trong tay Nhan Lục Nguyên có súng, nhất