Nhâm Tiểu Túc có súng, nhưng nếu nổ súng sẽ bại lộ vị trí ngay.
Tới lúc đó tập đoàn Khánh thị dẫn người qua hắn trước sau đều bị vây thì xong đời rồi.Hơn nữa khoảng cách vật thí nghiệm nếu gần thì súng còn chẳng bằng chủy thủ.Nhâm Tiểu Túc vô thức sờ chủy thủ của mình.
Đây là chủy thủ hắn trao đổi với Dương Tiểu Cận, có điều vừa sờ Nhâm Tiểu Túc liền hoảng loạn, chủy thủ chẳng thấy đâu nữa!Lúc này Nhâm Tiểu Túc bỗng nhớ lại, trước khi đi Dương Tiểu Cận từng không cẩn thận đụng hắn một cái.
Hẳn là bị lấy đi lúc đó!Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, cô nương này đúng là không ăn thiệt thòi.
Rõ ràng đã đổi cho hắn, kết quả lại trộm đi mất?! Tin tưởng giữa người với người đi đâu đây?Đúng là vô tình mà…Nhâm Tiểu Túc cảm khái, kỹ thuật Dương Tiểu Cận đúng là cao thật.
Nàng có thể lặng yên không tiếng động trộm đồ của hắn, đây là chuyện cả thị trấn chẳng có ai làm được.Nhâm Tiểu Túc thầm thở dài trong lòng, không có chủy thủ hắn phải làm sao đây?Bất quá Nhâm Tiểu Túc không biết, chủy thủ bình thường khó lòng phá vỡ lớp da của vật thí nghiệm.
Dì là bị đán bắn thì trong chớp mắt viên đạn cũng bị chặn bởi tầng cơ bắp bên ngoài của đối phương.Trực tiếp bắn vào đầu thì không được.
Vì đầu là nơi cứng rắn nhất trên thân thể.
Những vật thí nghiệm này đã sớm không sợ sự uy hiếp của súng đạn, trừ phi đạn bắn xuyên qua đầu từ vị trí mắt của chúng.Tốc độ của vật thí nghiệm cũng không chênh lệch quá nhiều với Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc muốn bắn trúng mắt có sác xuất gần như bằng không.Tuy kỹ năng súng ống của hắn là cao cấp nhưng không phải hoàn mỹ.Vào lúc này, bỗng nhiên sau lưng Nhâm Tiểu Túc truyền tới tiếng giá.
Hắn vô thức xoay người lại, mùi tanh tử theo gió lướt qua đầu hắn.Nhâm Tiểu Túc tập trung giữ thăng bằng.
Hắn phát hiện không biết từ lúc nào, một vật thí nghiệm đã tới gần hắn, chỉ bất quá cánh tay vật thí nghiệm này không có khóa sắt.“Do cánh tay không có khóa sắt nên tới gần sẽ không dễ phát hiện.Đại khái đây là tư duy theo quá tính.
Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ nghĩ tới vật thí nghiệm không có khóa sắt.Hơn nữa, vật thí nghiệm không có khóa lại di chuyển trong rừng chẳng có tiếng vang nào.
Điều này đáng sợ tới mức nào chứ!Nhâm Tiểu Túc sờ soạng sau lưng.
Hắn nhíu mày, tuy vừa rồi hắn tránh kịp nhưng sau lưng vẫn bị thương, kèm theo đó là dấu tay màu đỏ.Hiện tại Nhâm Tiểu Túc thật nhớ thị trấn, ở đó tuy nguy hiểm nhưng chỉ khi ngươi biểu lộ sự suy yếu của mình đối phương mới thừa dịp nhảy vào.Mà nơi này thì khác, trước sau đều có thứ muốn dồn ngươi vào chỗ chết!Nhâm Tiểu Túc muốn lùi về phía sau.
Thế nhưng hắn lùi 1 bước, vật thí nghiệm lại tiến hai bước.
Lúc này, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm gaisc được vật thí nghiệm xuất hiện ở đây không hề ngẫu nhiên.
Chúng là nhắm vào hắn!Bốn vật thí nghiện dùng cả tay chân di chuyển như loài bò sát.
Vật thí nghiệm không có xích sắt thì đu trên cây như con nhền nhện khổng lồ.Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không rõ, đến cùng phòng thí nghiệm kia đã làm gì lại khiến người sống biến thành bộ dáng này.Bấy giờ có một tổ đội đứng cách tầm trăm mét sau lưng Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá hắn đã hoàn toàn mất tung tích của đối phương, vì thế dù chỉ cách trăm mét họ cũng không phát hiện tình huống phía này của hắn.Nhâm Tiểu Túc quan sát phản ứng của bốn vật thí nghiệm.
Khi phát hiện gần đó là tổ đội tác chiến, bốn vật thí nghiệm có chút chùng bước, phảng phất như không muốn tổ đội phát hiện ra chúng!Trong lòng Nhâm Tiểu Túc dâng lên cảm giác quái dị.
Thế nhưng hắn không quan tâm, trong lúc lực chú ý của vật thí nghiệm bị tổ đội hấp dẫn trong chớp mắt.
Nhâm Tiểu Túc quyết đoán điều khiển ảnh tử nhào tới.Vào giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc quyết định tiên hạ thủ vi cường!Hắn rất muốn dẫn vật thí nghiệm đi tới chỗ của tập đoàn Khánh thị.
Có điều hắn sợ mấy trăm người kia bắn loạn trúng mình.So với vài trăm người của tập đoàn, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đối đầu với bốn vật thí nghiệm này hơn!Trong lúc ảnh tử phóng tới ba vật thí nghiệm trên mặt đất thì vật thí nghiệm trên cây phóng tới Nhâm Tiểu Túc.Nhâm Tiểu Túc lùi nhảy về sau.
Khi rơi xuống đất, bắp chân hắn căng cứng, khí lực toàn thân đều trong trạng thái phát động bất kỳ lúc nào, nện một quyền về phía vật thí nghiệm!Có điều Nhâm Tiểu Túc đã đánh giá thấp độ linh hoạt của vật thí nghiệm.
Đối phương tùy ý vặn vẹo cơ thể của mình trên không, cứng rắn tránh nắm đấm của Nhâm Tiểu Túc.
Thậm chí còn thừa lực bắt lấy cánh tay hắn ta!Nội tâm Nhâm Tiểu Túc có chút kinh sợ, hắn lập tức thu tay lùi lại phía sau một bước nhỏ.Cùng lúc đó, hắn nhấc chân đá vật thí nghiệm trước mắt ra vài mét.
Vật thí nghiệm nằm rạp trên mặt dất có chút run rẩy, lần nữa lại nhào về phía Nhâm Tiểu Túc!Đột nhiên, trên người Nhâm Tiểu Túc truyền tới cảm giác đau đớn vô cùng.
Cảm giác đau đớn từ tận xương tủy khiến hắn không ngừng toát mồ hôi, cơ thể run lẩy bẩy!Chỉ thấy ảnh tử bị ba vật thí nghiệm quấn lấy.
Chúng điên cùng xé rách thân thể ảnh tử.
Một traong số đó còn cắn một cái trên lứng ảnh tử!KHí lực ảnh tử chỉ đủ để ném một vật thí nghiệm ra.
Có điều vật thí nghiệm còn rắn chắc hơn Nhâm Tiểu Túc nghĩ, một đập này chẳng thể làm gì nó cả!Nếu không có vũ khí, mọi chuyện sẽ dần tệ đi.
Nhâm Tiểu Túc không cách nào một kích đánh chết vật thí nghiệm, nói không chừng tới cuối sẽ bị dày vò tới chết.Nhâm Tiểu Túc phải về nhà, dù trên đường rải đầy máu của hắn đi chẳng nữa.Vì không có lợi khí giết vật thí nghiệm trong nháy mắt, mà ảnh tử lại dần kiệt sức, vì nó phải đối mặt với ba vật thí nghiệm cùng một lúc.Những con quái vật kia không ngừng cắn lên thân thể ảnh tử, mỗi một vết cắn cứ như trực tiếp cắn lên thân thể Nhâm Tiểu Túc.Cảm giác đau đớn từ trung khu thần kinh truyền tới khiến hắn khó lòng chịu được.
Đau đớn không ngừng tàn phá Nhâm Tiểu Túc, khiến ý chí của hắn bị quấy nhiễu.Tốc độ dần chậm đi, tay cũng run rẩy.
Vật thí nghiệm trước mắt nhiều lần tấn công Nhâm Tiểu Túc nhưng đều bị đẩy lùi.
Thế nhưng nó phát hiện địch nhân ngày càng chậm chạp, ngày càng suy yếu.Ánh mắt Nhâm Tiểu Túc là một mảnh đỏ rực, hắn nhịn đau muốn chảy nước mắt.Nhiều năm như thế, Nhâm Tiểu Túc chưa từng khóc.
Thậm chí một gọt nước mắt cũng không.
Hắn vịn lên thân cây thở hổn hển, nơi này khắp nơi đều có người muốn giết hắn.Vật thí nghiệm muốn hắn chết.Tập đoàn Khánh thị giết hắn.Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn sống.Ảnh tử không phải vạn năng.
Hoặc nói siêu phàm giả không phải vạn năng.Nhâm Tiểu Túc cần vũ khí, dù hiện tại hắn chỉ có 93 cảm tạ tệ.Hắn nói với cùng điện:- Cho ta vũ khí.Cung điện không trả lời.- Này… ta nói cho ta vũ khí.Thanh âm Nhâm Tiểu Túc như đá chìm trong hồ:- Ta sắp chết rồi, cho ta vũ khí.Lúc này, thời gian như đóng băng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn vật thí nghiệm ngày càng gần mình, mọi