Thứ mà hắn khao khát bây giờ chính là biết được khuyết điểm của mình!
Ông lão buông món đồ trong tay xuống rồi nhìn về phía Diệp Huyên: “Cậu cảm thấy bây giờ cậu rất giỏi?”
Diệp Huyên nhìn ông lão: “Xin tiền bối chỉ giáo!”
Ông lão lắc đầu: “Ta chỉ là một người trồng rau thôi!”
Nói xong, ông ta tiếp tục trồng rau.
Diệp Huyên cũng không gượng ép, hắn đi sang một bên chờ ông lão!
Bây giờ hắn chỉ hy vọng tiểu sư thúc kia đủ mạnh!
Ở phương diện cảnh giới, bây giờ hắn tạm thời không muốn thăng cấp, bởi vì hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn hấp thu hoàn toàn cảnh giới này.
Hắn chỉ muốn nâng cao phương diện kiếm đạo mà thôi!
Có thể nói, bây giờ hắn muốn mở mang kiến thức một chút về cao thủ kiếm đạo khác!
Kiểu càng mạnh càng tốt!
Tất nhiên đừng mạnh như cấp bậc của cô gái váy trắng!
Không bao lâu sau, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Người đó chính là Liên Vạn Lý!
Sau khi đi vào Thần Vũ Thành, hắn đã chủ động liên lạc với đám người Liên Vạn Lý.
Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên: “Mạnh lên rồi?”
Diệp Huyên nở nụ cười, hắn nhìn về phía sau Liên Vạn Lý: “Họ đâu rồi?”
Khóe miệng Liên Vạn Lý hơi cong lên: “Bổn vương đến còn không đủ sao?”
Diệp Huyên cười một tiếng rồi đổi chủ đề: “Liên cô nương đến Thần Vũ Thành đã một