Diệp Huyên cười, đang định nói thì lúc này mưa đã tạnh.
Vân Kỳ cất ô đi, sau đó nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên vội nói: “Cảm ơn cô nương”.
Vân Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cảm ơn người khác đều bằng lời chứ không phải hành động à?”
Diệp Huyên sững sờ.
Vân Kỳ lại nói: “Ta cho ngươi đi nhờ một đoạn, ngươi cho ta chút lợi ích có phải là quá đáng không?”
Nói rồi nàng ta duỗi tay phải ra.
Diệp Huyên im lặng.
Sơ ý rồi!
Đòi tiền!
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó suy nghĩ rồi cười hỏi: “Vân Kỳ cô nương muốn gì?”
Vân Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có Đạo Tinh không?”
Diệp Huyên im lặng, đương nhiên hắn có, hơn nữa còn không ít.
Vân Kỳ đột nhiên nói: “Ngươi có!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Cô muốn bao nhiêu?”
Vân Kỳ suy nghĩ rồi giơ một ngón tay lên.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Một triệu?”
Nghe vậy mí mắt Vân Kỳ hơi giật giật, nhưng rồi nhanh chóng bình thường trở lại, nàng ta nhìn Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Ngươi có nhiều vậy à?”
Nghe Vân Kỳ hỏi vậy, Diệp Huyên lập tức sầm mặt, hắn biết mình nói nhiều rồi!
Hầy!
Lại sơ ý rồi!
Diệp Huyên gác lại mọi suy nghĩ: “Nếu là
một triệu thì chắc chắn là ta không có”.
Vân Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Vậy đưa cho ta một trăm nghìn đi, ngươi có đúng không?”
Một trăm nghìn!
Vẻ mặt Diệp Huyên chợt trở nên khó xử.
Vân Kỳ nghiêm túc nói: “Ta đã cứu ngươi, ơn cứu mạng nên báo đáp bằng cả tấm lòng, ngươi nói có đúng không?”
Diệp Huyên thở dài: “Thôi được rồi”.
Nói rồi hắn xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Vân Kỳ.
Trong nhẫn chứa đồ vừa đủ một trăm nghìn Đạo Tinh.
Vân Kỳ gật đầu, nhìn Diệp Huyên nói: “Cảm ơn”.
Nói xong nàng ta cất nhẫn đi, quay người đi về phía xa.
Thấy vậy Diệp Huyên vội vàng đi theo.