Vân Kỳ chớp mắt: “Đừng nói bậy bạ! Ta nào phải người như thế!"
Diệp Huyên nghẹn lời.
Cô còn dám nói không?!
Bà mẹ cha nó!
Thằng này cảm nhận được sát ý rồi này!
Thấy Vân Kỳ tỏ vẻ yêu thích sâu đậm đến vậy, Diệp Huyên không biết phải nói gì.
Sau đó lại thấy nàng ta trả kiếm trong tiếng thở dài thườn thượt: “Đây, trả ngươi”.
Diệp Huyên: “Không ngắm nữa à?"
Vân Kỳ lắc đầu: “Ngắm bao nhiêu nữa cũng không phải của mình, hầy...”
Diệp Huyên bật cười rồi nói với kiếm Thanh Huyên: “Tiểu Hồn, cảm nhận thử xem”.
Thanh kiếm khẽ rung lên rồi biến mất.
Xoẹt!
Ngọn núi kia và thời không bị một nhát kiếm chẻ làm đôi.
Không ngờ bên trong lại là một cổng sao!
Diệp Huyên và Vân Kỳ nhìn nhau rồi đồng thời biến mất tại chỗ.
Đi qua cổng sao rồi, hai người đặt chân đến một vùng tinh không.
Nơi có một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng gần đó.
Chính là Vạn Lực!
Một trong sáu cường giả Thiên Vị Cảnh năm xưa!
Ông ta cất giọng: “Có thể tìm đến tâm vũ trụ của ta... đúng là không đơn giản!"
Rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối còn sống chứ?"
Vạn Lực nhàn nhạt nói: “Nếu không thì sao?"
Diệp Huyên cười gượng: “Tiền bối lợi hại!"
Vạn Lực liếc nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, không
nói gì.
Như nghĩ đến gì đó, ông ta hỏi Vân Kỳ: “Ngươi đến từ Bắc Phái?"
Nàng ta gật đầu: “Đúng vậy!"
Vạn Lực thở dài: “Các ngươi muốn gì?"
Vân Kỳ nói ngay: “Truyền thừa và bảo vật!"
Diệp Huyên gật đầu hùa theo.
Vạn Lực im lặng một hồi mới nói: “Ta không có cả hai”.
Vân Kỳ: “Thiên Lâm Giới nói ông có!"
Vạn Lực lập tức chửi thề: “Chó má!"
Thấy Vân Kỳ nhíu mày, ông ta mới chần chừ thêm vào: “Không nói các ngươi”.
Vân Kỳ lãnh đạm nói: “Dù sao bọn ta cũng đến rồi, ông cũng không thể để chúng ta ra về tay không chứ hả?"
Vạn Lực không đáp.
Nếu là người bình thường thì ông ta đã ra tay tiêu diệt rồi.