**********
Chương 99 - Một trảo!
Hoảng hốt!
Đúng vậy, lúc này trong lòng Diệp Huyên đang rất hoảng hốt!
Bởi vì cô gái bí ẩn đã nói với hắn, kẻ ở tầng thứ hai chẳng phải người lương thiện gì, mà đã không phải là người lương thiện thì khẳng định là rất khó giao lưu rồi.
Có nghĩa là, đối phương vừa xông ra sẽ không cho hắn cơ hội nói chuyện.
"Tiền bối?"
Diệp Huyên lùi lại hai bước, nhìn lướt qua bốn phía gọi: "Tiền bối? Người vẫn còn ở đây chứ?"
Cô gái bí ẩn vẫn không trả lời.
Diệp Huyên đang chuẩn bị bỏ chạy!
Đúng lúc này, tháp Giới Ngục đột nhiên khẽ run lên.
Chẳng mấy chốc tiếng bước chân trên lầu đã im bặt, cửa lối vào tầng thứ hai cũng yên ắng lại.
Diệp Huyên ngây ngẩn cả người, sau đó vội hỏi: "Tiền bối, là người ra tay sao?"
Vẫn không có người nào trả lời.
Diệp Huyên còn muốn hỏi nữa, đúng lúc này, một tấm giấy trắng đột nhiên bay ra từ cửa vào tầng thứ hai.
Giấy!
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó bước lên hai bước.
Tờ giấy kia cũng đã trôi tới trước mặt hắn, trên đó vẽ một khuôn mặt cười, bên đưới là hai cái ấn móng, khá giống vuốt mèo.
Diệp Huyên: "...”.
Đúng lúc này, lại một tờ giấy nữa bay ra từ cửa vào tầng hai.
Tờ giấy kia chậm rãi ung dung trôi tới trước mặt Diệp Huyên, lần này trên đó vẽ một cái mặt tội nghiệp, bên dưới cũng có hai dấu chân nho nhỏ.
Đột nhiên lại một trang giấy nữa bay ra, vèo một cái đã trôi tới trước mặt Diệp Huyên.
Lần này trên đó là một cái mặt khóc, dưới cái mặt vẫn là hai dấu chân nho nhỏ.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn tầng thứ hai, hỏi: "Ngươi muốn ta thả ngươi ra phải không?"
Hắn vừa dứt lời, trên mái nhà đột nhiên vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Diệp Huyên cười khổ, nói: "Ừm...!Trước mắt không thể thả ngươi ra…”
Một lát tĩnh lặng, đột nhiên...!
Oanh!
Toàn bộ tầng thứ nhất và thứ hai của tháp Giới Ngục đột nhiên rung lên kịch liệt, lực trùng kích mạnh mẽ hất Diệp Huyên bay ra ngoài.
Ầm!
Diệp Huyên đâm vào vách tháp đau đớn rên rỉ, lúc này hắn cảm thấy tứ chi toàn thân mình như vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng hắn còn chưa tỉnh lại, một luồng khí tức tà ác đột nhiên xuất hiện ở tầng thứ nhất.
Luồng khí tức tà ác này khiến cho Diệp Huyên biến sắc, vội vàng lùi ra ngoài tháp.
Ngay khi luồng khí tức kia muốn tràn ra khỏi tháp thì đột nhiên một thanh kiếm trên đỉnh tháp Giới Ngục khẽ run lên.
Oanh!
Luồng khí tức tà ác kia lập tức bị chấn nát chỉ trong chớp mắt, tháp Giới Ngục lại khôi phục như thường.
Một lúc lâu sau, Diệp Huyên thấy tháp Giới Ngục đã khôi phục lại mới thở phào một hơi, nhưng không dám ở lại lâu, mà vội vàng rời khỏi nơi này!
Trong hiện thực, Diệp Huyên hít sâu một hơi: "Tìm đạo tắc!"
Lúc này hắn mới chính thức ý thức được tháp Giới Ngục kinh khủng cỡ nào.
Đây mới là tầng thứ hai, còn tầng thứ ba, tầng thứ tư...!Rốt cuộc tháp này giam giữ thứ quỷ gì chứ?
Nhất định phải tìm đạo tắc!
Diệp Huyên tỉnh táo lại xong liền vội đi tắm rửa rồi quay về viện của mình.
Tới cổng viện, hắn thấy một bóng hình nhỏ bé đáng yêu đang ngồi trước thềm đá.
Chính là Diệp Liên.
Cũng như trước kia, dù hắn ra ngoài bao lâu, khi quay về cũng sẽ nhìn thấy muội muội Diệp Liên đang chờ mình.
Diệp Huyên đi tới