*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đạo Thần lại nhìn về phía Diệp Huyên: “Mục Thiên Đạo, bảo trọng!”
Dứt lời, nàng ta xoay người biến mất ở cuối tinh hà!
Tông chủ Bắc Phái ở một bên im lặng không nói một lời, tâm trạng vô cùng phức tạp!
Đạo Thần ra mặt rồi!
Nhưng Đạo Thần không giết Diệp Huyên, mà lại giết người của mình!
Đạo Môn chịu thua!
Lúc này tâm trạng của Mạc Dĩ rất phức tạp, lão ta không ngờ Đạo Môn này lại chịu thua!
Chuyện này thật sự quá đáng sợ!
Thanh Khâu ở bên cạnh xoay người nhìn Diệp Huyên: “Có về không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Ta muốn ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa!”
Thanh Khâu gật đầu: “Được!”
Sau đó, nàng ấy duỗi thay phải: “Cho ta chút tiền!”
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó cười đáp: “Được!”
Dứt lời, hắn đưa cho Thanh Khâu một chiếc nhẫn chứa đồ!
Thanh Khâu nhận lấy nhẫn: “Ta đi đây!”
Diệp Huyên gật đầu.
Thanh Khâu lập tức dẫn theo Cổ cùng biến mất!
Diệp Huyên nhìn Mạc Dĩ ở một bên, sau đó cười nói: “Mạc Dĩ tông chủ, ta ở lại đây, nếu Vân Kỳ cô nương muốn tìm ta thì
bảo nàng đến đây!”
Mạc Dĩ nhẹ nhàng gật đầu: “Được!”
Nói xong, lão ta nhìn Diệp Huyên một cái rồi rời đi.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống tại chỗ.
Không thể không nói, thực lực của Thanh Khâu thật sự khiến hắn phải khiếp sợ, hắn biết, Thanh Khâu đã mạnh hơn trước kia rồi!
Có điều hắn không biết thực lực của Thanh Khâu lúc này rốt cuộc kinh khủng đến mức nào!
Đây là một ẩn số!
Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn hơi nhếch môi, bây giờ hắn có khoảng một tỷ ba trăm triệu Đạo Tinh!
Nếu không cho Thanh Khâu hai trăm triệu, hắn đã có một tỷ năm trăm triệu rồi!
Không thể không nói, mấy Thiên Đạo này của Đạo Môn đúng là rất giàu!