Đại thần tiếp lời: “Dĩ nhiên bản thân ngươi cũng kỳ quặc.
Ít nhất đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao chủ nhân của hai thanh kiếm trên đỉnh tháp kia lại liên tục giúp đỡ ngươi! Có khi có chỗ dựa cũng là một loại thực lực nhỉ”.
Mặt Diệp Huyên càng âm u hơn.
Người này quả thật đang chửi xéo hắn!
Diệp Huyên quyết định không tiếp tục trò chuyện nữa mà đi về phía Võ Viện.
Khi hắn đến trước thềm đá, một gã thanh niên bỗng xuất hiện trước mặt.
Ánh mắt gã tập trung vào vai phải hắn, đôi mày nhíu lại: “Ngươi là kiếm tu?"
Thấy Diệp Huyên gật đầu, gã lạnh lùng thốt lên: “Kiếm tu đến Võ Viện ta làm gì?"
Hắn mỉm cười: “Vị huynh đệ này, muội muội ta đang ở đây, ta đến tìm con bé”.
"Muội muội ngươi?", đôi mày gã thanh niên vẫn không giãn ra: “Tên gì?"
"Diệp Liên, và cả hai người bạn của ta, An Lan Tú và Liên Vạn Lý nữa”.
Đối phương lập tức sửng sốt: “Ngươi nói Diệp Liên là muội muội ngươi, An Lan Tú và Liên Vạn Lý là bạn ngươi?"
"Đúng vậy!"
Diệp Huyên vừa gật đầu, gã thanh niên đã quát ầm lên: “Thứ kiếm tu vô liêm sỉ! Dám bịa ra cái cớ