Từ khi nào mà hắn nổi tiếng dữ vậy?
Người đàn ông khẽ cười: “Tin đồn chống lưng của Kháo Sơn Vương rất mạnh có thật không?"
Diệp Huyên cong môi hỏi lại: “Ông muốn biết lắm à?"
Người đàn ông nhìn hắn: “Không muốn”.
Diệp Huyên vừa mở miệng thì lại thấy thời không phía sau đối phương nứt đôi, để một lão già mặc áo gấm bước ra.
Vào khoảnh khắc lão ta xuất hiện, tinh vực chấn động kịch liệt rồi biến mất từng chút một.
Cho dù lão không hề làm gì cả!
Diệp Huyên nhìn Bạch Giáp một hồi mới nghe nàng ta nói: “Lão này không phải Tam Tri Cảnh”.
Không phải Tam Tri Cảnh!
Diệp Huyên sa sầm mặt: “Cô thắng nổi không?"
Bạch Giáp nhìn lại: “Ta không thành vấn đề, quan trọng là ngươi”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
Bạch Giáp chỉ im lặng nhìn hắn.
Sắc mặt Diệp Huyên chợt kém đi trông thấy.
Nếu Bạch Giáp bị kiềm chế thì ai là người gặp nguy hiểm nhất?
Chắc chắn là hắn chứ không ai khác!
Quả nhiên, người đàn ông kia đã chú ý hắn.
Bạch Giáp bỗng nói: “Khởi động trận pháp đi”.
Rồi nhấc chân đi về phía lão già.
Lão ta chỉ nói: “Xin chỉ giáo”.
Khóe môi cong lên đầy dữ tợn, Bạch Giáp ra tay!
Xoẹt!
Thời không trước ngực lão
già bị rạch mở, để đao mang ầm ầm phóng ra.
Nhanh quá!
Người đàn ông và Diệp Huyên thấy vậy thì đều biến sắc.
Nhất là Diệp Huyên, bởi hắn chưa từng thấy nhát đao nào nhanh đến vậy!
Nếu đối thủ của Bạch Giáp là hắn, e rằng có bị nàng ta chém đầu cũng không hay biết gì!
Nhưng lão già kia vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ nâng tay phải lên.
Ầm!
Một luồng sức mạnh vô hình gắng gượng chặn đao mang lại.
Bỗng nhiên Bạch Giáp xoay người, lại vung đao chém xuống.
Uỳnh!
Đao mang nổ tung, lão già áo gấm liên tục lùi lại mấy chục nghìn trượng.
Sắc mặt người đàn ông sa sầm theo khi thấy vậy.