Nhìn thấy Đạo Linh, sắc mặt A Nan Lăng cũng trở nên nặng nề, đương nhiên ông ta biết Đạo Linh này!
Đây chính là người mạnh nhất chỉ sau chủ nhân bút Đại đạo!
Thực lực vô cùng nghịch thiên!
Đạo Linh chậm rãi đi tới bên cạnh người đàn ông đạo bào, nàng ta lạnh lùng nhìn mấy người của Quá Khứ Tông: “Một đám vô dụng!”
Nói xong, nàng ta ném thẳng đầu của Thái trưởng lão xuống trước mặt mấy người nhóm Quá Khứ Tông.
Oanh!
Lúc này, một khí thế kéo đến từ sau lưng Tông Cảnh.
Cảm nhân được uy thế này, tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt!
Đạo Linh híp mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, một người đàn ông trung niên áo gái đột nhiên xuất hiện trên bầu trời sau lưng Tông Cảnh.
Khi thấy người này, các cường giả của Quá Khứ Tông đều sửng sốt, sau đó, mọi người đồng loạt hành lễ: “Bái kiến Võ trưởng lão!”
Võ trưởng lão Võ Nghịch!
Võ trưởng lão của Quá Khứ Tông, cũng là người bảo vệ Quá Khứ Tông hiện tại.
Trong toàn bộ Quá Khứ Tông, thực lực của ông ta chỉ đứng sau Tông chủ!
Võ Nghịch nhìn Đạo Linh, nhẹ giọng nói: “Nhân quả tuần hoàn, bây giờ trật tự của Đạo Môn nên sụp đổ rồi!”
Đạo Linh cười khinh thường: “Chỉ dựa vào các ngươi ư?”
Võ Nghịch cười khẽ, đang định lên tiếng thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Hôm nay Quy Khư Chi
Địa náo nhiệt thế!”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại!
Diệp Huyên nhíu mày, giọng nói này quen quá!
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới!
Người đến không phải ai khác màn chính là Vô Biên Chủ!
Thấy Vô Biên Chủ, Diệp Huyên sa sầm mặt!
Sao người này lại đến đây?
Ngoài Vô Biên Chủ, Tăng Vô và Thần Minh cũng có mặt!
Thấy Vô Biên Chủ, sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi!
Đạo Linh chợt cau mày, sâu trong mắt nàng ta lộ vẻ đề phòng.
Vô Biên Chủ nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Ta biết là ngươi ở đây mà!”
Diệp Huyên cười đáp lời: “Vô Biên, sao ông lại đến đây? Ta biết rồi, ông đến để giúp đỡ đúng không?”
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Tông Cảnh và Võ Nghịch ở bên kia cau mày.
Vô Biên cười nói: “Ta không phải đến để giúp đỡ!”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông cũng muốn đi vào Quy Khư Chi Địa à?”
Vô Biên gật đầu.