Cổ trầm giọng bảo: “Ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật nhé”.
Diệp Huyên gật đầu: “Mời Cổ cô nương nói”.
Cổ nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Có phải ngươi đã gặp chủ nhân bút Đại Đạo rồi không?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đúng”.
Cổ im lặng một lúc rồi hỏi: “Rốt cuộc ông ta mạnh đến mức nào?”
Diệp Huyên im lặng.
Cổ khẽ thở dài: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong nàng ta đột nhiên đứng dậy rời đi.
Diệp Huyên gọi lại: “Cổ cô nương, chờ đã”.
Cổ quay đầu nhìn Diệp Huyên, hắn cười khẽ: “Cổ cô nương, ta có một món quà muốn tặng cho cô”.
Nói rồi hắn xoè tay, một quyển sách cổ chậm rãi bay tới trước mặt Cổ.
Đại Đạo Thần Kinh!
Nhưng không phải tất cả, chỉ là bộ thứ nhất, đương nhiên cũng không phải bản gốc mà là bản hắn sao chép ra.
Cổ nhìn Đại Đạo Thần Kinh, giây tiếp theo con ngươi co rút lại, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi…”
Diệp Huyên mỉm cười: “Trước đây Cổ cô nương đã giúp ta rất nhiều!”
Cổ trầm giọng nói: “Thứ này quá quý trọng, so với những việc ta giúp ngươi thì những việc ta giúp ngươi thực sự chẳng đáng là gì, ta…”
Diệp Huyên cười: “Cổ cô nương là người của phe ta rồi”.
Người của phe hắn!
Cổ nhìn Diệp Huyên rồi bảo:
“Ta sẽ ghi nhớ lòng tốt của ngươi. Nếu ta không trả được cho ngươi thì ngươi yên tâm, ta sẽ trả lại cho thế hệ sau của ngươi!”
Diệp Huyên chỉ cười không nói gì.
Nhưng hắn không biết rằng, những thiện duyên hắn để lại hiện tại tuy hắn không nhận được thiện quả ngay, nhưng đời sau của hắn lại đều nhận được.
Sau khi Cổ đi, Diệp Huyên đến tìm Ám Quân.
Ám Quân cung kính hành lễ với Diệp Huyên: “Diệp thiếu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Tần Quan cô nương đâu?”
Ám Quân nói: “Một tháng trước Các chủ đột nhiên rời đi, hiện giờ thì không biết tung tích”.
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày: “Một tháng trước đã đi rồi?”
Ám Quân gật đầu: “Vâng”.
Diệp Huyên im lặng.
Tần Quan đi đâu nhỉ?
Hắn thử liên lạc với Tần Quan nhưng không được.