Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy sao mới biết được là có Ngũ Duy? Vì tháp này sao?”
Tầng sáu trả lời: “Phải!”
Diệp Huyên vẫn không hiểu: “Tại sao?”
Tầng sáu đáp: “Nếu ngươi thấy dáng vẻ của nó ở thời kỳ đỉnh cao thì ngươi sẽ hiểu.
Đương nhiên ta cũng không biết bây giờ đã có người tìm được đường đến Ngũ Duy chưa”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nói vậy là ta có giấy thông hành đến Ngũ Duy à?”
Tầng sáu cười: “Ngươi phải tỉnh táo một chút, thứ nhất, cái tháp nát này chọn nhận ngươi làm chủ có thể chỉ là kế tạm thời của nó; thứ hai, sẽ có rất nhiều người muốn có được cái tháp này của ngươi”.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối không muốn sao?”
Tầng sáu: “Ta không muốn đến Ngũ Duy lắm, cái tháp này không có sức hấp dẫn quá lớn với ta!”
Diệp Huyên cười, không nói gì.
Đương nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin lời y, dù là lúc nào, cẩn thận một chút chắc chắn cũng không sai.
Hơn nữa hắn luôn cảm thấy tầng sáu này không đơn giản!
Tính tình dễ chịu!
Rất không bình thường!
Một người bị giam nhiều năm như vậy, không thể nào bình tĩnh đến thế được!
Nói một cách công bằng, nếu hắn bị giam nhiều năm như vậy chắc chắn cũng sẽ